✨ Chương 7: Chỉ số IQ bồn địa

2.4K 222 24
                                    

Edit + beta: Văn Văn.

[1] Chỉ số IQ bồn địa hay lưu vực: là chỉ số IQ bị lõm xuống như một lòng chảo, hạ thấp mức trung bình. Dùng để chửi người một cách ngu ngốc.

*

Đỗ Điềm cũng xem như tu dưỡng tốt, cô ta tự mình cầm rổ lên trên mặt đất, cười nói với Triệu Tự: "Không sao, chúng ta cùng nhau về thôi."

Đỗ Điềm có dáng vẻ mềm mềm yếu yếu, cô ta vén mấy sợi tóc rối bên tai, sắc môi có vài phần nhợt nhạt.

Hai người phụ nữ của nhà Đỗ Nguyệt Hương đều là người bên ngoài đến, không có đất, ngày mùa Đỗ Điềm cũng sẽ không xuống ruộng, Triệu Tự thấy mặt Đỗ Điềm bị phơi nắng đến đỏ, không khỏi nhíu mày, "Đỗ Điềm, hôm nào anh mời em ăn cơm."

Đỗ Điềm mím môi cười, gật đầu.

Khi Triệu Tự nói lời này, trên lỗ tai lại bị người kéo một chút, đại tiểu thư bất mãn nói: "Anh thật quá dài dòng, muốn nói gì thì không thể trở về nói sao."

Khuôn mặt Triệu Tự trầm xuống, mang theo 'con chồng trước' hướng về nhà đi.

Đỗ Điềm đi theo bọn họ không xa không gần.

Đại Ninh treo trên người anh, nhỏ giọng hỏi bên tai: "Triệu Tự, anh thích cô ta sao?"

Triệu Tự nhàn nhạt nói: "Cô đừng có nói bậy."

"Hai người bọn anh không xứng." Đại Ninh trợn tròn mắt nói dối, phân tích cho anh ta, "Anh nhìn nhà của anh đi, căn phòng đã dột nát như thế, còn mang theo gánh nặng bốn người. Tôi nghe nói Lý Tráng thích Đỗ Điềm, hắn là con trai trưởng thôn, so với anh có lực cạnh tranh hơn nhiều, anh tự nuôi mình còn khó khăn, sao có thể nuôi một cô vợ được chứ."

Triệu Tự tức muốn bóp chết cô: "Cô nói ai là gánh nặng? Cô mới là gánh nặng thêm vào trong nhà tôi đó."

Đại Ninh nghiêm túc cường điệu: "Tôi không phải là gánh nặng, tôi đặc biệt có tiền, anh là đồ quỷ nghèo."

Triệu Tự cười lạnh.

Đại Ninh gác cằm lên vai anh: "Nhà anh sao xa vậy, tôi nóng quá."

Chiếc cằm nhỏ của cô gái gác lên khiến thân thể Triệu Tự cứng đờ. Sau khi cãi nhau với cô, anh ta mới để ý thấy thân hình thiếu nữ đường cong lả lướt dán lên người mình, tuy rằng chán ghét cô nhưng cơ thể mềm mại khiến Triệu Tự bắt đầu bước đi không được tự nhiên.

Cô ấy rất thơm, khi nói chuyện miệng đều tản ra vị ngọt ngào.

Mặt anh ta không cảm xúc, "Nếu cô thấy nóng thì bước xuống từ trên người tôi."

"Không muốn."

Triệu Tự biết nói lý với cô cũng vô ích, nhưng vẫn không nhịn được nghiến răng: "Kỷ tiểu thư, cô là con gái còn tôi là một thằng con trai, cô làm vậy nhìn rất kỳ cục."

Đại Ninh phản bác: "Người này sao nghĩ nhiều thế, tôi chỉ xem anh như một đồ vật gì đó mà thôi."

Về phần là cái đồ vật gì, Triệu Tự không muốn hỏi tới, chắc chắn không phải thứ gì tốt, anh tức giận đến mức muốn ném cô gái này xuống đất cho bỏ tức.

[END] Nữ phụ không muốn sống- Đằng La Vi ChiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ