✨ Chương 23: Quên tôi rồi à?

2.7K 234 17
                                    

Edit + beta: Văn Văn.

Nhìn thấy đại ca mình bị khống chế, đám đàn em cũng không thèm giả bộ ngủ nữa, cả bọn lần lượt mở mắt.

Triệu Tự nhìn sợi dây thừng bị cắt dưới chân mình, lập tức lục soát trên người Thân Đồ Thiệp thì tìm thấy một mảnh sắt nhỏ. Không biết từ nơi nào mà hắn ta mò ra được, nửa đêm dùng thứ này cắt dây, những người đi tuần đêm trước đó cũng không ai phát hiện.

Thân Đồ Thiệp vừa mới cắt dây xong, trong lòng vô cùng mừng rỡ, ai ngờ còn chưa kịp giúp bọn đàn em cắt dây thì Triệu Tự đã bước vào cửa, lúc này hắn ta thật sự tức đến ói máu.

Triệu Tự một lần nữa trói chặt hắn.

Sắc mặt Thân Đồ Thiệp tái mét, đôi mắt đào hoa hiện lên tia ngoan lệ: "Làm sao mày biết?"

Giọng Triệu Tự lạnh nhạt: "Tao không biết, nhưng tao biết hạng người như tụi mày thì làm sao có thể đều yên lặng ngủ hết được, kể cả có người vào kiểm tra cũng không có bất kì động tĩnh gì. Nếu lần sau lại muốn diễn, nhớ phải cho ít nhất hai người giả bộ bị 'giật mình tỉnh giấc'. Có điều đáng tiếc, cả bọn mày làm gì còn có lần sau."

Tên này liếm máu người trên lưỡi dao không biết bao người, nếu ngay cả việc này cũng không có tính cảnh giác thì anh đã sớm chết cả chục lần rồi.

Triệu Vũ đá hắn ta vào góc giường, lúc này làm gì có tâm trạng ngủ nữa, đi đánh thức đám người Xuyên Tử dậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bọn Thân Đồ Thiệp.

Khi Lý Tráng nghe việc này xong thì sợ toát mồ hôi lạnh, nếu Triệu Tự không phát hiện ra để Thân Đồ Thiệp cởi trói cho cả bọn, hậu quả không dám tưởng tượng.

Triệu Tự tự mình canh giữ đám người này một lúc. Khi trời gần sáng, anh nhớ đến trong phòng còn một người đang ngủ nên nói với Xuyên Tử: "Vậy nhờ cậu ở đây trông kĩ bọn này giùm tôi."

Xuyên Tử vội vàng gật đầu.

Triệu Tự trở về phòng, Đại Ninh vẫn đang say ngủ, tuy cô chuyên gây rối nhưng tư thế ngủ của cô rất tốt, hai tay đặt trên bụng, lông mi dài rủ xuống, hô hấp đều đặn.

Triệu Tự đánh thức cô: "Dậy ăn đi, chúng ta chuẩn bị khởi hành."

Đại Ninh nghe thấy có ăn, mơ màng rời khỏi giường, trên đầu có một cọng tóc con nhếch lên, Triệu Tự khẽ dời ánh mắt sang chỗ khác, cũng không nhắc cô.

Sau khi Đại Ninh rửa mặt sạch sẽ, Triệu Tự lấy ra một đôi giày: "Mang đi."

Đại Ninh thấy rõ đôi giày trong tay anh, trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất, cô không thể tin được nhìn chằm chằm đôi giày vải đen kia.

"Anh cho tôi mang cái này?"

Triệu Tự không nghĩ có chỗ nào sai: "Đôi này thoải mái."

Đại Ninh lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không muốn mang đôi này, thà cho tôi không mang còn hơn."

Triệu Tự đã sớm tính được cô sẽ không chịu mang, anh gật đầu: "Được, vậy cô ở lại khách sạn, tôi giúp cô liên lạc với chú Tiền để chú ấy đưa cô về."

[END] Nữ phụ không muốn sống- Đằng La Vi ChiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ