"Đồ quan trọng đấy ở trên bàn." Trịnh Bồi Bồi trách móc.
Ánh Hân không biết phải nói gì, chỉ yên lặng.
Thanh Tùng nói: "Phòng ngủ là nơi riêng tư, nếu có vấn đề thì người đáng nghi nhất chính là bạn cùng phòng."
Cậu giơ tay lên vỗ nhẹ đầu Ánh Hân: "Đừng buồn nữa, không phải lỗi của em mà."
Trịnh Bồi Bồi: "..."
Hành động bảo vệ an ủi vợ của Thanh Tùng đã khiến Trịnh Bồi Bồi tỉnh ngộ, Ánh Hân là người bị hại, biết tin cái vòng tay bị ném vào thùng rác thì chắc chắn là rất buồn, giờ có muốn tìm lại cũng không thể nữa...
cô vội vàng nói theo: "Đúng vậy đó, trộm trong nhà khó mà đề phòng, thôi, mất thì mất chứ biết sao giờ, bảo học thần mua lại cho cậu cái khác là được mà."
Ánh Hân không muốn các bạn lo lắng nên khẽ gật đầu một cái.
Nhưng trong lòng cô có một cảm xúc bị đè nén không nói nên lời, chiếc vòng mà cô rất thích ấy, món bảo bối mà ngày nào cô cũng phải ngắm một lúc trước khi ngủ, giờ lại bị người ta vứt đi như một món đồ bỏ, nằm giữa một đống rác rưởi bẩn thỉu hôi hám.
Tấm lòng của Thanh Tùng giành cho cô, cứ thế bị người ta đem ra chà đạp...
Ánh Hân hỏi: "Chỗ đó có camera giám sát không? Hoặc ở gần đó cũng được, liệu có thể nhìn thấy người đã vứt cái vòng không?"
Thanh Tùng nói: "Để anh hỏi nhà trường."
Rất nhanh cậu đã có đáp án: "Gần tòa nhà tổng hợp có mấy cái camera, có thể nhìn thấy rõ không thì không chắc, chúng ta cứ về trường rồi lên phòng quan sát nhìn thử xem."
Thế là cơm nước xong, cả bọn lại cùng nhau về trường.
Xế chiều Thái Sơn và Tô Hàn nhận được điện thoại từ nhà, lúc này Thanh Tùng, Ánh Hân và Trịnh Bồi Bồi cũng lần lượt nhận điện thoại của bố mẹ, chắc hẳn là cô chủ nhiệm đã thông báo cho từng phụ huynh của mỗi người.
Ánh Hân và Thanh Tùng ngồi ở ghế sau xe taxi, lúc mẹ của cậu gọi điện tới cô cũng nghe loáng thoáng được một chút, lòng chợt thấy rất căng thẳng.
Bành Linh hỏi: "Sao con lại bỏ tiết? cô giáo đã gọi điện về cho mẹ đấy."
Thanh Tùng nói đơn giản qua một lần, "Con chỉ dùng hành động để biểu đạt thái độ thôi, Trần Huyền My đổ oan cho Ánh Hân, còn dẫn bố mẹ tới trường học làm ầm lên, nếu con mà không ra mặt thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho Ánh Hân đâu."
"Bồi Bồi với Ánh Hân đều đi cùng con à?"
"Vâng, cả Tô Hàn Đình Nam với Thái Sơn nữa, ra khỏi trường con đã đưa cả bọn đến quán cà phê để học."
Bành Linh nghe thế thì cũng bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tối rồi, con đưa các bạn về trường đi, chuyện này cứ để bố mẹ giải quyết."
Mặc dù lần này cô giáo gọi tới nói là mấy đứa tự tiện rời khỏi trường học, nhưng so với vụ ẩu đả trên sân bóng rổ lần trước, đánh người tới mức phải nhập viện thì quả thật là chẳng thấm vào đâu.Thiếu niên trong độ tuổi trưởng thành ai cũng bốc đồng cả, Bành Linh rất hiểu tính của con trai mình, cảm xúc thể hiện rất rõ ràng.

BẠN ĐANG ĐỌC
(SaRu-CV) Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em
Romance🍀Tác giả : Vô Ảnh Hữu Tung 🌿 Edit&Beta : Ngân Nhi 🌻CV : Yennie 🌸Thể loại: Thanhxuân vườntrường 🍋Nội Dung Hồ Lê Thanh Tùng nổi tiếng là học thần của trường, trong mắt thầy cô là một học sinh "ba tốt" tiêu biểu, thành tích tốt, tố chất tốt, tí...