Chap 66

120 15 3
                                    

Qua sinh nhật 17 tuổi là bước vào tháng sáu.

không khí của kỳ thi cuối kỳ đang rất sục sôi, ai cũng rất chăm chỉ học tập, Ánh Hân cũng không ngoại lệ.

Ngồi cùng bàn với học thần, việc học của cô không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn khiến cô nghiêm túc học hành hơn.

Có một lần tắm rửa xong đi ra, Ánh Hân mặc đồ ngủ, Trịnh Bồi Bồi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô thì lập tức bị vẻ đẹp của nó thu hút, phải hít vào một hơi thật sâu.

Lúc đến gần rồi giơ lên xem, cô bạn càng khen không dứt miệng, mặt dây chuyền con báo đốm này khiến cho cô ấy nhớ tới bộ sưu tập nổi tiếng của Cartier, liền hỏi: "Vòng này của Cartier đấy à?"

Ánh Hân gật đầu.

"Mình biết ngay mà, sờ thích lắm luôn..." Ngắm một lúc lâu mà vẫn không biết nên dùng từ gì để hình dung, cô ấy liền dùng một cách thẳng thắn nhất để phát biểu suy nghĩ trong lòng, "Con mẹ nó rất là có mùi tiền..."

"..." Ánh Hân hật sự bội phục khả năng miêu tả của cô bạn mình.

Lúc Thanh Tùng tặng cô cũng biết là nó rất đắt tiền, vốn không muốn nhận rồi, nhưng lời cậu nói khi ấy đã làm cô quyết định nhận nó.

Vì cô rất sẵn lòng, sẵn lòng đeo chiếc vòng này, chờ đến một ngày anh hoàn thành lời hứa.

Ngày hè, trên người mà đeo trang sức thì sẽ rất dễ trông thấy.

Lúc Ánh Hân đang vùi đầu làm bài, Thanh Tùng có thể nhìn thấy sợi dây chuyền trên chiếc cổ trắng nõn của cô, còn lúc cô lật trang sách, chiếc lắc tay Pandora sẽ trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cậu rất thích thấy cô đeo những món đồ mà cậu đã mua, cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.

Trong lòng cậu còn âm thầm đưa ra một quyết định, đó là sau này đồ dùng của cô sẽ đều là do cậu mua hết.

Mà từ khi Thanh Tùng đeo cái vòng tay mà Ánh Hân tặng, trong trường đã dấy lên phong trào nam sinh đeo vòng tay.

Nhất là khi cậu ở trên sân bóng rổ, cái lắc tay trông càng bắt mắt hơn, mọi người đứng ngoài xem đều có thể nhìn thấy. Ai cũng cảm thấy rất đẹp, còn có phần quyến rũ nữa, cho nên các nữ sinh đều muốn mua tặng lắc tay cho bạn trai mình.

Đình Nam cố tình chụp ảnh mấy người đeo lắc tay cho Thanh Tùng xem, muốn trêu cậu một chút, nào ngờ cậu lại chẳng có biểu cảm gì cả. Cậu ta còn tưởng tượng ra là học thần sẽ tức giận mà tháo lắc tay ra vứt vào ngăn bàn cơ, thế nhưng Thanh Tùng vẫn đeo cái vòng đỏ đó, hơn nữa còn nâng niu nó như báu vật, không ai được sờ vào.

Đình Nam cực kì thấy khó hiểu, Thái Sơn khinh bỉ liếc cậu ta một cái, nói: "Dùng chân để nghĩ cũng biết cái vòng đó là do má lúm nhỏ tặng rồi."

"..." Bấy giờ cậu ta mới hiểu.

Trước kì thi cuối kỳ, giáo viên phát cho cả lớp phiếu phân ban, cho cả lớp một ngày để suy nghĩ, hôm sau nộp lại.

Đến bây giờ thì hầu như ai cũng đã có quyết định của mình là học Tự nhiên hay Xã hội rồi, tất nhiên là trừ một số thành phần hơi ngốc ra.

Tan học, Đình Nam chạy vọt ra sau lớp để thảo luận với cả nhóm: "Tôi nên chọn cái gì bây giờ? Mông lung quá."

Trịnh Bồi Bồi thở dài, nói: "Học Tự nhiên thì phải suy nghĩ mệt não, học Xã hội thì phải học thuộc lòng nhiều, nếu có thể thì tôi chẳng chọn cái gì hết."

"Thế quyết định không học đại học luôn là dễ nhất." Ánh Hân cười nói, "nói thật đi, cậu chọn gì?"

"Chắc là Xã hội, học Tự nhiên mệt lắm..." Trịnh Bồi Bồi không hề đắn đo, "Cho dù mọi người đều cảm thấy là học Xã hội không có tương lai thì tôi cũng nhận."

"Ai nói học Xã hội không có tương lai?" Tô Hàn ngồi đằng trước nói, "Nếu nói Khoa học Tự nhiên là nhân tài, thì Xã hội chính là người quản lý nhân tài, hơn hẳn một bậc mà."

"Ha ha ha ha mình thích nghe câu này của cậu đó!" Trịnh Bồi Bồi bị chọc cười.

Tô Hàn nháy mắt một cái: "Bởi vì tôi cũng chọn Xã hội."

Trịnh Bồi Bồi bị đôi mắt đào hoa kia làm cho đờ đẫn một lúc, sau đó mới cảm thấy có gì đó không đúng: "Ơ...Cậu học Tự nhiên được lắm mà, sao lại chọn Xã hội?"

"Muốn được cùng lớp với cậu không được hả?" Cậu cười hỏi.

"Được chứ! Rất được là đằng khác! Cực kỳ được!" Trịnh Bồi Bồi không hề che giấu sự vui vẻ, hớn hở gật đầu lia lịa.

Đình Nam đập cái phiếu phân ban xuống bàn, nói: "Tôi quyết định rồi, tôi cũng chọn Xã hội!"

Trịnh Bồi Bồi lườm cậu ta một cái, khinh bỉ nói: "Ha, tên ngốc như cậu mà chọn Tự nhiên thì còn có đường sống không?"

"anh Sơn, chọn gì đấy?" Đình Nam hỏi Thái Sơn.

Thái Sơn nói: "Khoa học Tự nhiên."

"A Tùng chắc cũng thế nhỉ?" Tô Hàn nhìn Thanh Tùng.

Thanh Tùng gật đầu.

Đình Nam hỏi: "Thế má lúm nhỏ thì sao?"

Trịnh Bồi Bồi: "Tôi đảm bảo là Ánh Hân sẽ theo học thần."

Ánh Hân cười híp mắt: "Đúng vậy, bé con thông minh quá, đoán đúng rồi."

Từ sau lần thảo luận với học thần trong kỳ nghỉ đông, cô đã quyết định chọn khoa Tự nhiên rồi.

Hướng Lê nói: "Mình chọn Xã hội."

Trương Hân Dịch: "Mình cũng chọn Xã hội."

Trịnh Bồi Bồi tiện thể hỏi Trương Nhân ngồi cùng bàn luôn: "Còn cậu?"

Trương Nhân ngây ngốc, nói: "Chắc là Khoa học Tự nhiên, theo ý của bố mẹ mình."

Đêm đó trước khi đi ngủ, Trịnh Bồi Bồi nghĩ tới việc chia lớp thì không khỏi bồi hồi: "Sau này sẽ không được học chung lớp nữa rồi."

"Ba bọn mình thì vẫn cùng lớp, chỉ có anh Hân là theo ban Tự nhiên. Lúc ấy có thể đến phòng ngủ cũng phải đổi lại mất."

Ánh Hân nói: "Bọn mình có thể xin không đổi phòng ngủ mà, về sau dù chia lớp nhưng vẫn ở chung một phòng ngủ cũng được."

Hướng Lê nói: "không biết trường có cho không nữa..."

Trương Hân Dịch: "Cả bốn người bọn mình cứ kiên trì nói, chắc là có hy vọng thôi."

Trịnh Bồi Bồi: "Việc này cứ giao cho mình, chia lớp thì tùy ý, còn thành viên trong phòng ngủ sẽ không thay đổi."

"Đúng!" Ánh Hân cười nói.

Kì thi cuối kỳ đã tới, Ánh Hân đã có kinh nghiệm khổ học suốt một năm, hơn nữa nửa năm sau còn buông thả hoàn toàn mấy môn Xã hội, tập trung vào Toán Lý Hóa nên rất có lòng tin vào việc thành tích sẽ tăng lên, trong lòng thầm đặt mục tiêu vươn lên top 50.

Ơ mà không đúng, cô đã bỏ qua mấy môn Xã hội rồi, cho nên xếp hạng cũng hơi khó nói trước, thôi thì cứ cố gắng hết sức đã.

Lần thi này Ánh Hân và Thanh Tùng bị xếp thi ở hai phòng khác nhau, biểu tượng tinh thần không ở trong tầm mắt nên cô thấy hơi căng thẳng, dù sao thì bóng lưng của anh cũng tạo cho cô một cảm giác như nhìn thấy ngọn hải đăng vậy.

Môn thi đầu tiên của buổi sáng là Ngữ văn, trước sau vẫn tương đối dễ dàng với cô.

Đến buổi thi chiều Ánh Hân  vẫn cảm thấy không tệ.

Sáng hôm sau thi Toán, là môn mà Ánh Hân nếu nhất, cô hít sâu một hơi, nghênh đón đề thi.

Vừa nhìn một lượt thì cũng cảm thấy khá quen thuộc, chỉ cần không hấp tấp chủ quan thì có thể đạt được một số điểm khá tốt.

cô tập trung tinh thần, cúi đầu làm bài.

Mới qua một nửa thời gian thì bỗng dưng có ai đó ném lên bàn cô một cục giấy nhỏ.

Ánh Hân dừng bút, ngẩn người, cái gì thế này?

Lòng hiếu kỳ chỉ nảy sinh đúng hai giây, vì cô còn muốn giành giật từng giây để giải đề, đúng lúc cô chuẩn bị gạt cục giấy xuống đất thì giám thị đã cầm lên trước.

Giám thị mở cục giấy ra, cau mày, không hề nể tình mà nhìn thông tin thí sinh dán ở góc bàn, thu lại bài thi của cô, nói: "Nguyễn Ánh Hân gian lận trong phòng thi, hủy bỏ kết quả." nói xong liền cầm bài thi của cô rồi xoay người đi lên bục giảng.

Ánh Hân ngẩn người, đứng lên nói: "Em không gian lận! Em không biết ai ném cục giấy đó lên bàn em mà!"

Người giáo viên đứng trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống cô: "Em có thể ra khỏi phòng thi được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác."

"Em không gian lận mà!" Ánh Hân lớn tiếng nói.

Các học sinh khác đều quay đầu nhìn cô.

Giám thị cau mày nói: "Tôi tận mắt thấy rồi mà còn nói là không phải? Có lời gì thì đợi hết kì thi rồi lên văn phòng nói."

"..." Ánh Hân bị giám thị ép rời khỏi phòng thi, trong lòng uất nghẹn.

không thể cứ để yên bị người ta vu oan như vậy được, cô phải lên văn phòng nói cho rõ ràng.

cô đi dọc hành lang, lúc ngang qua phòng thi của Thanh Tùng, đúng lúc cậu cũng đang ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô.

"...??" Thanh Tùng không hiểu nổi.

Theo lý thuyết thì lúc này chắc chắn không phải là cô làm xong bài sớm rồi nộp sớm, còn nếu đi vệ sinh thì cũng không thể đi lối này được, sẽ phải vòng một đường, thời gian thi cử quý báu như vậy, sao có thể phung phí chứ.

Với lại trông cô rất ủ rũ, bước đi chậm chạp, giống như mới bị ai bắt nạt...Thanh Tùng lập tức đứng dậy nộp bài rồi ra khỏi phòng thi.

Cậu đuổi theo Ánh Hân đang đi đến chỗ cầu thang, hỏi cô: "Sao mới giờ này em đã ra rồi?"

Ánh Hân bị vu oan, giám thị đuổi cô ra khỏi phòng thi, trong lòng đang cực kỳ tức giận, vừa tức vừa ấm ức, nhưng cô vẫn phải nhịn, cô phải đi tìm lãnh đạo nhà trường để đòi lại công bằng.

Nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Thanh Tùng, không hiểu vì sao mà đủ loại cảm xúc trong lòng cô lúc này đều hóa thành nước mắt.

"Xảy ra chuyện gì rồi, sao lại khóc?" Đây là lần đầu tiên Thanh Tùng thấy cô khóc, làm cậu cuống cả lên.

Cậu đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, có chuyện gì nói anh nghe, anh sẽ giúp em giải quyết."

Ánh Hân nức nở nói: "Em không gian lận...Giám thị...Thầy ấy nhìn thấy trên bàn em có một cục giấy...nói là em gian lận...Còn tịch thu bài thi của em...không cho em thi nữa...Em không biết cục giấy đó từ đâu ra..."

Chỉ cần nhìn thấy anh là cô lại trở nên mềm yếu như vậy, không chịu nổi một chút ấm ức nào.

Thanh Tùng nghe cô vừa khóc vừa nói đứt quãng, cuối cùng cũng hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, hai tay cậu ôm lấy mặt cô, không ngừng lau đi những giọt nước mắt rơi xuống: "Đừng khóc nữa, em không làm gì sai cả, không đáng để em phải thương tâm như thế."

Cậu chưa từng thấy cô khóc, không biết rằng cô bé thích cười này một khi rơi nước mắt lại khiến cho cậu đau như đứt từng khúc ruột thế này.

Tất nhiên là cậu tin cô sẽ không quay cóp, cậu rất hiểu cô mà, với lại năng lực hiện tại của cô cũng không cần thiết phải gian lận.

Còn chuyện ai là người ném giấy lên bàn cô, là hiểu lầm hay cố ý thì cũng phải điều tra cho rõ.

Tranh thủ lúc chưa hết giờ thi, Thanh Tùng dẫn  Ánh Hân đi gặp chủ nhiệm khoa.

Ánh Hân được Thanh Tùng nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng lúc này,cô vốn không muốn khóc, chỉ là vì cảm giác tủi thân ấm ức bỗng nhiên ùa tới như dời núi lấp biển. anh càng quan tâm thì cô càng yếu đuối, đứng trước mặt anh cô chẳng thể nhịn nổi.

Bình thường khi ở trong sân trường, nếu Thanh Tùng đột ngột nắm tay thì nhất định cô sẽ xấu hổ giằng ra, nhưng bây giờ cô đang rất hoang mang lo sợ, chỉ biết ngoan ngoãn để cho anh nắm tay bước đi.

Chỉ cần có anh ở bên, dù trời có sập xuống cô cũng không sợ.

Sau khi gặp chủ nhiệm khoa, Ánh Hân lại kể đầu đuôi sự việc một lần nữa.

Lúc cô nói xong, Thanh Tùng nói tiếp: "Em dám đảm bảo là Ánh Hân không bao giờ gian lận, mong nhà trường trả lại sự trong sạch cho em ấy, nếu thật sự em ấy gian lận thì em sẽ chịu phạt cùng."

Học thần đã nói như vậy rồi, chuyện này nhất định không thể xử lý qua loa tắc trách được.

Chủ nhiệm khoa đi theo hai người trở lại phòng thi, trên đường thì gặp tổ giám thị đang cùng nhau đi tới.

Thầy giáo trông thi nhìn thấy cảnh này thì rất ngạc nhiên, học sinh thời nay giỏi quá nhỉ, đã gian lận thi cử bị bắt quả tang rồi mà vẫn còn muốn đòi công bằng hả?

Ánh Hân hỏi thầy giám thị: "Thầy có trông thấy ai ném giấy cho em không ạ?"

Thầy giáo sửng sốt, nói: "không thấy..."

Thanh Tùng lạnh mặt: "Em nghĩ nên điều tra cho rõ xem ai là người đã ném giấy lên bàn Nguyễn Ánh Hân người đó hoặc cố ý hãm hại Nguyễn Ánh Hân, hoặc là ném phao nhầm chỗ, dù là lý do gì thì cũng phải bị trừng phạt nghiêm khắc.

Thầy giám thị lấy tờ giấy ra: "...Chỉ có vài chữ và mấy công thức ký hiệu thôi, biết điều tra thế nào?"

Thanh Tùng kéo Ánh Hân đến gần phòng học, hỏi cô: "Lúc em nhìn thấy cục giấy thì nó ở vị trí nào trên bàn?"

Ánh Hân chỉ vào một chỗ ở mép trái bàn.

Thanh Tùng lại nói: "Em ngồi ở đó, mà giấy lại bị ném ở góc trái, chứng tỏ không phải do người ngồi bên phải em làm."

Ánh Hân gật đầu, đúng thế thật...Người bên phải mà ném sang đây thì hơi khó, hơn nữa nó sẽ lướt qua ngay trước mắt cô.

Cậu nói tiếp: "Bàn Ánh Hânngồi ở vị trí giữa phòng, mà người đó có thể ném giấy lên bàn mà không bị thầy giám thị phát hiện, vậy có thể loại bỏ những người ngồi ở khoảng cách xa và cả những người ngồi phía trước. Tổng kết lại thì người bị tình nghi sẽ ngồi ở hai dãy bên trái và hai dãy phía sau."

Tổ giám thị nghe xong liền trợn mắt há mồm nhìn Thanh Tùng.

Các học sinh đang ở trong phòng thi làm bài, có người ngẩng lên nhìn cậu, có người nhìn thoáng qua một cái rồi lại cúi đầu làm bài tiếp, có người thì đã không thể ngồi yên được.

Thanh Tùng nói với thầy giám thị: "Em mong thầy có thể cho em vào nhìn qua những học sinh ngồi trong phạm vi đó."

"Chuyện này không hay lắm...Thế không phải là làm ảnh hưởng đến các em đang thi sao?"

"Thế vì sao chỉ có mỗi Nguyễn Ánh Hân phải chịu ảnh hưởng?" Cậu đanh mặt hỏi lại, giọng rất trầm, "Em ấy không những bị ảnh hưởng, mà còn phải chịu oan uổng, bị nhận điểm 0, còn người hại em ấy thì có thể bình an vô sự hay sao?"

Ánh Hân hai mắt đỏ hoe nhìn Thanh Tùng, cô rất ít khi trông thấy anh gay gắt như thế với người ta, mà số ít lần đó đều là chuyện có liên quan đến cô.

Đúng thế, mỗi khi cô gặp chuyện, anh đều sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô.

"không phải...Thầy không có ý đó..." Thầy giám thị lúc này không biết phải nói sao.

Ông biết cậu học sinh này, nhưng chưa từng thấy cậu nóng nảy hùng hổ như vậy bao giờ.

"Kẻ gây chuyện thì được bảo vệ, người bị hại thì lại chịu oan, đây là phong tục của trường Long Hưng chúng ta đấy ạ?" Thanh Tùng lạnh lùng nhìn chủ nhiệm khoa.

Chủ nhiệm khoa thật sự rất sợ cậu học sinh này.

Thông minh, mạnh mẽ, cố chấp.

Ông gật đầu: "Em vào đi, các em nào ngồi trong phạm vi Hồ Lê Thanh Tùng nói thì tạm thời đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, nhà trường sẽ bù giờ làm bài cho các em."

Mấy người bất đắc dĩ rời khỏi vị trí, các học sinh vô tội thì chỉ ước sao cho mau qua chuyện để rửa sạch mọi hiềm nghi trên người mình, những ai muốn phản đối cũng sợ rước họa vào thân nên đành nghe theo.

(SaRu-CV) Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ