Chap 29

142 20 1
                                    

"..." Ánh Hân giật lại áo, giả vờ không vui quay lưng đi, không nhìn Thanh Tùng, yên lặng quan sát màn "chém giết đẫm máu" của Trịnh Bồi Bồi và Đình Nam.

"Xấu hổ đấy à?" Thanh Tùng ghé người ra trước nói nhỏ.

"Em không muốn quan tâm anh nữa đâu." Ánh Hân rầu rĩ nói.

cô lo lắng cho cậu như vậy, thế mà cậu chỉ biết trêu chọc cô thôi.

Thanh Tùng thấy cô như con chim cút thì không đùa nữa, nói: "anh không bị xử phạt đặc biệt gì cả, Lục Minh nhập viện rồi, phải lo tiền thuốc thang cho cậu ta, còn lại thì học sinh của hai lớp đều bị phê bình."

Hồ Lê Thanh Tùng là học sinh giỏi đứng đầu thành phố, là bộ mặt của trường Long Hưng, hiệu trưởng dù không xét đến vấn đề bối cảnh của cậu thì cũng sẽ xem trọng thể diện của nhà trường, không xử phạt để khiến lý lịch của cậu có vết nhơ. Mà Lục Minh tuy là nhập viện nhưng mọi chuyện đều do cậu ta gây ra trước, hai là cậu ta vốn có tiếng xấu vì hay gây gổ đánh nhau, là nhân vật khiến nhà trường rất đau đầu, cho nên dưới tình huống đối lập rõ ràng này thì nhà trường tất nhiên đều nghiêng về phía Thanh Tùng.

Ánh Hân nghe Thanh Tùng nói thế thì cũng yên tâm rồi.

cô nhớ đến tuýp thuốc mỡ trong ngăn bàn, liền lấy ra đưa cho Thanh Tùng , nói: "anh bôi cái này lên khóe miệng đi, phòng y tế cho em đấy."

Thanh Tùng liếc mắt nhìn, đáp: "không cần đâu."

Đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, cậu đứng dậy trở về chỗ của mình.

Trịnh Bồi Bồi thở hổn hển quay về chỗ ngồi, đuổi bắt mười phút đồng hồ cũng đánh được Đình Nam mấy phát, nhưng cô ấy vẫn chưa hết giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "một ngày nào đó mình sẽ xử lý triệt để tên kia!"

Ánh Hân ngượng ngập, chuyện này đúng là Đình Nam hơi quá đáng, nhưng dù sao cũng là vì muốn bao che cho cô thôi.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Đình Nam nói: "Hôm nay đánh nhau bị tổn thương gân cốt, cần phải bồi bổ, các vị huynh đệ tỷ muội muốn ăn gì để Võ gia mời khách nào."

Tô Hàn cười nói: "Lần trước ăn buffet ở chỗ kia được đấy, cậu mời bọn tôi một bữa nữa đi."

sự khí phách hào phóng của Đình Nam lập tức sụp đổ: "Tôi chỉ là một đứa nhóc đáng thương sống nhờ tiền tiêu vặt của bố mẹ thôi, đừng có so sánh tôi với anh Hồ được không hả?"

Thái Sơn cười ha hả: "Chẳng lẽ cậu mời bọn tôi ăn ở căn tin trường à?"

Mấy người còn đang thảo luận hăng say thì Thanh Tùng nói: "Tối nay tôi phải về nhà một chuyến, các cậu tự bàn với nhau đi."

Đình Nam liếc cậu nói: "không phải cậu về nhà để tiếp thu sự giáo dục của gia đình đấy chứ?"

Thanh Tùng không trả lời, chỉ đứng dậy nói: "Tôi đi đây."

Lúc Thanh Tùng ra khỏi lớp học, Ánh Hân ghé vào hỏi Đình Nam: "Cậu ấy phải nhận sự giáo dục gì từ gia đình thế?"

Đình Nam nhún vai đáp: "Thằng Lục Minh kia bị đánh đến mức phải nằm viện, nhà họ Lục sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, bố mẹ của A Tùng nhất định sẽ biết chuyện."

Tô Hàn nói: "A Tùng luôn được dạy dỗ rất nghiêm khắc, xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy..."

Thái Sơn cắt ngang lời cậu ấy: "không phải chỉ là ẩu đả chút thôi sao, có thằng nào mà chưa từng đánh nhau bao giờ không? Có gì to tát đâu."

Đình Nam thấy nét mặt sầu lo của Ánh Hân thì búng nhẹ trán cô, cười nói: "Em không cần lo cho cậu ta đâu, bố mẹ cậu ấy thì có thể làm gì quá đáng với cậu ấy chứ? Đến anh đây là cái loại không có tiền đồ gì mà bố mẹ vẫn chăm lo nuôi nấng đầy đủ đấy thôi, anh cũng muốn được như A Tùng, giỏi giang khiến cho người ta không làm gì được."

Ánh Hân còn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Bồi Bồi đã từ đằng sau chen tới kéo cô ra, vỗ một phát lên bàn nói: "Đừng tưởng A Tùng không có ở đây là cậu có thể động tay động chân với Nguyễn Ánh Hân nhé! Nợ của tôi với cậu vẫn chưa thanh toán xong đâu!"

"Bà cô ơi tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi mà..." Đình Nam sợ hãi cầu xin tha thứ, "Tối nay tôi mời cơm để bồi tội nhé được không?"

Trịnh Bồi Bồi hậm hực: "Tôi muốn ăn lẩu, ăn ba phần luôn."

"không thành vấn đề không thành vấn đề."

Thế là bữa tối mọi người kéo nhau đi ăn lẩu.

trên bàn ăn, Đình Nam gọi mấy chai bia, uống bằng chai luôn.

"Bà cô à, người ta khi bồi tội sẽ uống ba chén, để tỏ lòng thành ý của mình, tôi xin chịu phạt ba chai luôn nhé, cậu thấy có được không?"

"Cứ uống đi rồi hẵng nói, đừng chỉ biết nói mồm."

"Tuân lệnh."

Hai người cười đùa trêu chọc nhau, những người khác cũng náo loạn theo, chỉ có Ánh Hân là ngồi im lặng, món thịt bò cay bình thường thích ăn mà giờ cũng lười trần nóng, không có hứng thú.

Bảy người ngồi ăn lẩu, không có Thanh Tùng, cô cứ cảm thấy thiếu thiếu.

Mặc dù Thanh Tùng có tham gia cùng thì cũng rất ít nói, nhưng chỉ cần có cậu ấy ngồi đây là được rồi, trước thì không có cảm giác gì lắm, nhưng giờ trong tiếng nói chuyện cười đùa và cả tiếng mắng chửi, lúc cô cảm thấy buồn cười nhìn xung quanh,không thấy Thanh Tùng thì bỗng dưng không còn cảm thấy thú vị nữa, không có cậu ấy chia sẻ cùng thì tự nhiên thành ra mất vui.

Đình Nam  còn đang khoác lác về sự dũng mãnh phi thường của mình, nói xong còn kể đến Thanh Tùng: "Các cậu đừng có bị cái vẻ lạnh nhạt không màng sự đời của cậu ấy lừa, hôm nay thấy cậu ấy đánh nhau chưa? Phải nói là quá tàn bạo, Lục Minh đánh tay đôi với cậu ấy cũng là người bị thương nặng nhất. A Tùng đã không ra tay thì thôi, một khi đánh người thì đến cả mẹ người ta cũng không nhận ra con luôn."

Tô Hàn không chút nể tình mà cung cấp một thông tin: "Cho nên cậu ta trước khi làm bạn được với Hồ Lê Thanh Tùng thì cũng đã bị đánh không ít đâu."

"Cút! Đấy là bọn tôi thể hiện tình đồng chí gắn bó biết chưa!"

Thái Sơn đã uống vài chén rượu nên nói nhiều hơn mọi ngày: "Đình Nam phản nghịch ở bên ngoài, còn A Tùng phản nghịch từ trong xương, nói cách khác thì Đình Nam là gối thêu hoa, A Tùng là kiểu thâm tàng bất lộ (*).

(SaRu-CV) Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ