Chap 44

3.5K 125 35
                                    

Hôm nay, nó chỉ có tiết buổi sáng còn buổi chiều thì không có. Lúc trưa ăn cơm hình như chị có nói với nó là chiều nay ở trường chị có họp gì đó không biết chừng nào về. Kể ra 1 buổi chiều ở nhà một mình cũng rảnh rỗi không biết làm gì nên nó nảy ra 1 ý về trường chị chơi sẵn lấy bằng tốt nghiệp cấp 3 luôn. Nó hí ha hí hửng với cái idea mới nghĩ ra của nó, lại tủ đồ nhìn qua 1 lượt:
   -" Hừm....mặc đồ gì ta?"

Nó chợt thấy bộ đồ đồng phục, một idea mới lại sáng lên, hay về trường mặc lại đồ đồng phục cho mọi người bất ngờ chơi. Thầy cô trong trường có ai mà không biết nó đâu mà còn có chị bảo kê. Sợ gì chứ...oke mặc lun... Loay hoay một lúc cũng xong rồi xách con xe bon bon tới trường. Cảm giác được về lại trường cũ nó vui lạ thường. Vừa tới cổng, bác bảo vệ thấy nó liền vui vẻ hỏi:
   -" Nhật Anh hả con? Đi đâu thế này?"
   -" Dạ con chào bác. Dạ con về trường lấy bằng tốt nghiệp"
   -" Ừ vào đi con"
   -" Dạ con vào xíu rồi ra bác cháu mình nói chuyện nhé" kể ra bác bảo vệ cũng là người thân thiết với nó ở trường. Hồi có mấy lần nó trốn học đi chơi ấy, bị bác bắt lại nhưng bác thương nó, rồi cũng tha cho nó. Rồi có mấy lần chờ chị về chung cũng ngồi chơi, nói chuyện với bác nên 2 người cũng quý nhau lắm.

Nó để xe rồi đi vào mấy con đường quen thuộc, nó cố ý đi đường sau để không làm ảnh hưởng đến các lớp đang học. Trường này có cái ngóc ngách nào nó không biết đâu cơ chứ. Đang tung tăng đi lên văn phòng thì....
   -" Mấy em kia, đứng lại" tiếng của một cô giáo
Nó quay lưng lại..." bịch" một đám nhóc tầm 5,6 đứa vì chạy nhanh mà không để ý nó ở trước nên đụng trúng nó, cả đám té lăn ra đất. May là nó mặc áo khoác nên bị trầy sơ sơ thôi...mà khoan có chuyện gì vậy nè
   -" Mấy em lớp nào? Sao trong tiết mà lang thang ở ngoài này. Đi lên phòng gián thị cho tôi" một cô giáo trẻ nhưng nhìn mặt dữ lắm, mà lạ quắc à, nó chưa gặp bao giờ, chắc mới về trường năm nay, nó đứng suy nghĩ

  Cả đám nhóc lũi thũi đi theo bà cô ấy còn nó thì nghĩ chẳng liên quan nên phủi phủi quần áo rồi quay đầu đi về hướng ngược lại. Tự nhiên bị ai đó nhéo tai:
   -" Aaaaa... Gì vậy cô?" nó cố gỡ tay bà cô ấy ra khỏi tai nó
   -" Tôi nói vậy mà em còn dám trốn hả? Đi theo tôi"
   -" Ủa cô..cô khoan đã...em là sinh viên rồi...em về trường lấy bằng tốt nghiệp mà...Aaaa..đau cô nhẹ thôi"
   -" Mấy cái trò lừa gạt của tụi em tôi còn không biết sao. Còn mặc đồ đồng phục trường thế kia mà dám nói là sinh viên hả?"
   -" Dạ...em nhớ trường...nên em mặc cho vui thôi à...em nói thật đó...cô buông ra đi, em lấy thẻ sinh viên cho cô coi"
   -" Ừ...lấy đi rồi tôi tin"

  Nó lục lọi cặp nó một hồi, thẻ đâu rồi nhợ, à sáng nó đi học nên nhét trong túi quần lúc sáng rồi. Thôi toi...nó khẽ ngước lên nhìn cô ấy
   -" Cô em không đem...hay là cô ra hỏi bác bảo vệ á, bác ấy biết em. À không thì để em gọi cho cô Phương, cô Phương biết em mà" nó một ngay vội lấy điện thoại ra bấm số, còn tay kia vội ngăn cái bàn tay của cô ấy muốn nắm lấy tai của nó... Gọi 1 cuộc...gọi 2 cuộc...hong bắt máy...chị đang họp rồi, nó vội nhắn tin nhanh cầu cứu chị:
   -" Em đang ở phòng giám thị, cứu em" vừa nhắn xong thì bị cô ấy giật ngay điện thoại
   -" Dám câu giờ với tôi hả? Học sinh nay lớn gan rồi đấy. Lên phòng giám thị xem tôi trị em thế nào?" cô vừa nói vừa kéo tai nó đi
   -" Aaaa...cô thả em ra...em đi theo cô mà" cô ấy cũng buông ra, nó đi theo mà lòng hậm hực, nãy ngựa ngựa mặc đồ đồng phục chi hỏng biết, giờ mang họa rồi nè thấy hong.

Tiểu bảo bối của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ