Chap 7

4.6K 129 2
                                    

Cả buổi tối nó không lên phòng cô và cô cũng thế. Căn nhà hôm nay yên ắng hẳn. Nó vì suy nghĩ cộng với vết thương lúc chiều nên nó hơi mệt rồi ngủ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, nó bị mùi đồ ăn của cô làm tỉnh giấc, biết mình sai nên nó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà dưới. Nó vừa xuống thì mọi thứ đã xong, nó ngồi vào bàn định sẵn nói xin lỗi cô nhưng cô đã nói một cách lạnh lùng:
   -" Ăn xong đi rồi lên phòng tôi nói chuyện"
   -" Dạ" nó hơi buồn
Ăn xong cô bỏ lên phòng trước, nó cũng im lặng dọn dẹp rồi lên phòng cô.

Cốc...cốc....cốc.... Nó gõ cửa phòng cô
   -" Vào đi, cửa không khóa"
Nó vào phòng đóng cửa lại, cô cứ nhìn chăm chăm vào ipad làm gì đó không thèm để ý tới nó đang đứng hồi hộp ngay cửa. Một lúc sau, nó mới mạnh dạn lên tiếng.
   -" Cô ơi, em......"
Cô vẫn im lặng không nói gì cũng không nhìn nó
   -" Cô em....hic....hic...em xin lỗi...hic" nó đứng nãy giờ thấy cô im lặng còn không ngó ngàng tới mình thì sợ quá nên bật khóc
   -" Tôi có làm gì em chưa mà khóc?" cô thấy nó khóc thì lên tiếng
   -" Cô....hic....hic....im lặng....hic...em sợ...."
   -" Nín khóc đi rồi hãy nói chuyện với tôi"
Nó đứng một lúc nữa rồi cũng không khóc, lúc này cô nhìn nó rồi nói:
   -" Em đã thấy được mình sai?"
   -" Dạ em sai rồi, em xin lỗi, lần sau em không dám nữa đâu."
   -" Chuyện này lần trước đã xảy ra 1 lần tương tự em nhớ chứ?"
   -" Dạ"
   -" Vậy sau lần đó em hứa gì với tôi?"
   -" Dạ....nếu không ngoan sẽ bị phạt ạ" nó suy nghĩ một lúc lâu rồi nói với giọng nho nhỏ
   -" Trí nhớ cũng tốt đấy, tôi phạt sẽ không nhẹ giống như sơ đâu, em có đồng ý chịu phạt không?"
   -" Dạ em có lỗi, em chịu phạt"
   -" Được, nằm sấp xuống đây" cô chỉ tay xuống giường rồi tiến lại bàn làm việc lấy cây thước gỗ
   -" Cô....cô..... định đánh em thật hả?"
   -" 3..."
   -" Ơ....cô...khoan đã em...."
   -" 2..."
   -" Em nằm, em nằm cô đừng đếm nữa"
Không biết tại sao nó lại sợ trò đếm số đó của cô nữa.Nó nằm ngay ngắn trên giường rồi nhìn cô đi lại chỗ với đôi mắt long lanh nhưng cô dường như không có ý định tha cho nó.
   -" Nhật Anh, trả lời tôi tại sao lại bị phạt?" cô nhịp cây thước trên mông nó hỏi.
   -" Em ở nhà không ngoan....hức...hức.." vì lần đầu bị phạt như thế này nên nó có hơi bất ngờ và sợ hơn nên không kìm được nước mắt
   -" Cô đánh roi nào chưa mà khóc hửm?"
   -" Dạ...hức...hức...chưa...."
   -" Còn tội nào nữa, hết rồi hả?"
   -" Dạ còn...hức....đánh nhau.....hức..."
   -" Cứ phải đánh nhau mới giải quyết mọi chuyện được hay sao, lần trước cũng thế lần này cũng vậy, em hứa sẽ thay đổi nhưng rồi thế nào?"
   -" Em xin lỗi....hức....hức..."
   -" Tội của em đáng đánh bao nhiêu đây, hửm?"
Nó lắc đầu.....chát......aaaaa....hức...hức. Cô đánh một roi thẳng tay vào ngay giữa mông nó. Bị đánh bất ngờ nên nó nghiêng người sang một bên xoa mông rồi nhìn cô với đôi mắt đầy nước.
   -" Nằm ngay lại, tôi hỏi sao không trả lời?"
   -" Em....hức....chưa nghĩ ra"
   -" Vậy thì để tôi nghĩ giúp cho, tội thứ nhất ở nhà không ngoan 5 roi, tội thứ hai đánh nhau tái phạm lần hai đánh gấp đôi 10 roi, có ý kiến gì không?"
   -" Cô....hức....đừng đánh.....hức...."
   -" Không nói nhiều nằm thẳng ra"

Chát....chát....chát....hức...hức.....không đợi nó đáp trả cô đánh ngay 3 roi liền ngay chỗ lúc nãy làm nó đau nên vừa khóc vừa đạp chân lung tung.
   -" Nằm yên, muốn tôi trói em lại không?"
   -" Dạ....hong....." nó nghe vậy sợ quá nên đành ngoan ngoãn úp mặt vào gối.
Chát...aaaaa....chát.....chát.....aaa..hức...... .......aaaa..hức.....chát....chát
Chát....hức....chát....aaaa......hức......chát...chát....chát....chát...chát....
   -" Đủ chưa?" cô biết là đã đủ nhưng lại muốn hỏi nó
   -" Hức....hức....em không đếm...."
   -" Vậy thì đánh lại từ đầu ha?"
   -" Cô....hức....."

Tiểu bảo bối của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ