Chap 21

4.1K 130 11
                                    

Nó chạy ra khỏi nhà cũng chẳng thèm lấy xe, trời mưa ngày càng lớn mà nó cứ vừa đi vừa khóc. Nó cứ đi cứ đi, người thấm mưa còn mới bị đánh nữa đã mệt lả, đi một lúc nữa thì không hiểu sao cũng về lại khu nhà của cô nhưng nó không về nhà mà lại qua kêu chị Kim, chị thấy nó thì giật mình, nhìn nó thấy mà xót:
   -" Ơ...sao nhóc ở đây, nhà sát bên mà sao ướt mèm thế?"
   -" Em gây ra chuyện lớn rồi, em..." nó không nói nổi gì nữa ngã ngay vào người chị

Chị cũng chẳng hiểu gì nhưng thấy nó thế thì cũng vội ẵm nó vào nhà rồi thay đồ cho nó. Nó nằm sốt mê man, chị rối quá nên gọi cho cô. Cô ở nhà từ lúc nó đi cũng ngồi trong phòng nó khóc, một lúc sau bình tĩnh hơn thì đứng ngồi không yên lo lắng. Khi nghe thấy điện thoại chị Kim thì cô vội chạy qua, rồi gọi cô bác sĩ bạn cô đến. Nó làm cô và chị sốt vó cả đêm vì nó, nó cứ sốt càng lúc càng nóng, nhiều lần còn nói mớ:
   -" Không, không, cô không phải là người như thế....tụi mày không được nói cô như vậy....Cô ơi..đừng bỏ em...đừng bỏ em..."

Chị đang ở dưới tiễn cô bác sĩ về còn cô ở trên phòng cứ nhìn nó mà không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng nước mắt cứ chảy, chị lên thấy cô khóc, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác trừ nó, cô nhìn ngoài lạnh lùng vậy thôi chứ bên trong cũng yếu đuối lắm, y chang nó, chị ngồi bên động viên cô:
   -" Tuổi nó bây giờ đang lớn nên có rất nhiều thay đổi về tâm lý. Chắc có gì tác động đến nên em ấy mới như thế thôi ạ. Không sao đâu, cô cứ về nhà nghỉ đi, để em ấy cho em cũng được"
   -" Cô đã làm sai rồi đúng không? Cô không nên nói em ấy như thế? Em ấy lớn lên không được giống như các bạn khác rồi mà cô còn..." cô ngẹn ngào không nói nên lời
   -" Không sao đâu ạ. Em ấy có phản ứng như thế cũng chuyện bình thường thôi. Cô đừng suy nghĩ nhiều quá...."

Cô với chị nói chuyện một lúc thì cũng ngủ quên mất, nó tỉnh dậy thấy cô với chị nằm cạnh nó, nước mắt lưng tròng, nó lấy tay nắm lấy bàn tay của cô như muốn nói một lời xin lỗi rồi nó ngủ tiếp. Sáng hôm sau thức dậy thì nó chỉ thấy chị thôi, chị thấy nó tỉnh dậy thì hỏi:
   -" Dậy rồi hả? Thấy trong người thế nào rồi?"
   -" Cô đâu ạ?" nó ngồi dậy một cách khó khăn, ngồi xoa mông
   -" Nằm xuống nghỉ đi. Sáng nay cô có tiết nên đi dạy rồi, cô cũng xin phép cho em nghỉ học mấy ngày rồi đấy. Gây chuyện đã rồi giờ mới nhớ tới cô hả nhóc?" chị hất đầu nó một cái
   -" Em không cố ý đâu. Em xin lỗi..." nó cúi đầu hối lỗi với chị
   -" Người em nên xin lỗi là cô đấy. Nằm xuống nghỉ đi, chị xuống lấy cháo cho em"
   -" Em không ăn đâu. Em muốn về nhà"
   -" Nằm im, em mà về là chết chị đó, sáng nay cô giao em cho chị rồi"
   -" Ở đây em không quen, em muốn đi về" nó hơi mệt với cả mông đang đau ở đây nó ngại lắm nên nhất quyết đòi về, cái tính bướng bỉnh lại nổi lên rồi đấy
   -" Ai cho về mà về, em mà bước ra khỏi cửa chị méc cô đấy nha"
   -" Tùy chị" nó nói xong bước xuống giường rồi đi về nhà cô
   -" Ơ con nhóc này, bữa nay lạ thế nhợ? Còn dám lơ mình nữa chứ? Hứ, tao giận cho mày biết mặt?"
Chị nói xong xuống nhà lấy cháo mang qua cho nó rồi về nhà mình chẳng thèm nói với nó một câu, nó cũng thế về nhà rồi thì nằm ngủ tiếp chẳng thèm ăn uống gì cả. Trưa cô về qua nhà chị nhưng nghe chị kể nó như thế thì cô lại tức giận thêm một lần nữa, cô tưởng nó đã suy nghĩ lại được gì rồi chứ không ngờ cái tính bướng bĩnh vẫn còn như thế, cô vội về nhà rồi qua phòng nó, nó đang nằm đó ngủ. Cây roi hôm qua vẫn còn ở dưới đất, cô cầm lên rồi đánh vào giường một roi mạnh. Nó giật mình tỉnh dậy:
   -" Cô...cô...cô mới về ạ?" nó ngồi dậy dụi mắt
   -" Tại sao không ở bên nhà chị Kim, tại sao không chịu ăn uống? Tại sao lại bướng bỉnh như thế hả?"
  Chat...chat...chat...chat....sau mỗi câu cô đều nhắm vào mông nó mà đánh nhưng nó đang ngồi dậy nên cả đùi và tay đều lãnh đủ, lằn roi hiện lên khắp người nó. Nó đau quá nên nằm sấp xuống để cho cô đánh mà không nói gì:
Chat...chat...chat....×5 cô đánh như trút hết cơn giận lên người nó
   -" Sao không trả lời tôi? Tại sao im lặng? Em muốn tôi tức chết đúng không? Em nghĩ em làm vậy là tốt lắm đúng không? Tối hôm qua em như vậy biết là tôi với chị Kim lo lắng đến mức nào không?" Sao lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện tiêu cực làm gì hả?.." cô cứ vừa đánh vừa nói nhưng nó vẫn im lặng

Tiểu bảo bối của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ