Hai người tiến vào biệt uyển này, liền có một lão phụ nhân đón nhận tiến đến, hướng Húc Phượng bái lễ: "Thái Tử điện hạ." Nói xong, khóe mắt dư quang thấy Thái Tử lôi kéo một vị bạch y công tử, động tác thân mật phi thường, không khỏi nhìn nhiều thêm hai mắt. Nhuận Ngọc nhận thấy được ánh mắt nàng luôn như vô ý mà liếc mình, nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay của Húc Phượng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhưng ý cười lại không đạt tới trong mắt, lại mang theo chút ý vị xem kỹ nhìn phụ nhân này. Phụ nhân không khỏi trong lòng khẽ run lên, trong lòng cảm thán người này phong tư trác tuyệt, chắc chắn không phải phàm nhân tầm thường! Tức khắc rũ xuống đôi mắt không dám lại nhìn kỹ hắn nữa.
"Ma ma." Húc Phượng lại lôi kéo Nhuận Ngọc hướng lão phụ nhân nói, "Đây là một bằng hữu của ta, hiện tại sẽ ở chỗ này lưu tạm mấy ngày, mong rằng ma ma có thể chiêu đãi hắn thật tốt."
"Tất nhiên, tất nhiên." Ma ma vâng vâng dạ dạ nói, "Nô tỳ này liền cấp vị này...... vì công tử chuẩn bị một sương phòng tốt, lại sẽ phái mấy cái nha đầu cơ linh qua hầu hạ......"
"Không cần, ta thích an tĩnh, chuẩn bị cho ta một gian phòng ốc sơ sài thôi là được không cần cầu kỳ đâu." Nhuận Ngọc khoanh tay để ở sau lưng, ôn thanh nói.
Ma ma được Húc Phượng cho phép, liên tục gật đầu lui xuống.
Húc Phượng mang theo Nhuận Ngọc xuyên qua khúc khúc vòng vòng hành lang dài trên mặt nước, đi vào trong đình hóng gió ở giữa hồ, tương đối mà ngồi xuống, Nhuận Ngọc trường tụ vung lên, trên mặt bàn liền xuất hiện một bộ trà cụ cổ xưa tinh xảo, ngón tay mảnh dài nhẹ nhàng phẩy một chút, nước trong hồ bay tới vào trong ấm, tiện đà tay trái lại nhẹ nâng tay áo, tay phải nhấc ấm trà lên đặt ở trên cái bệ, vựa đặt xuống dưới cái bệ tự động bốc cháy lên một ngọn ôn hỏa chậm rãi đun trà.
Một bộ động tác như nước chảy mây trôi, thật là ưu nhã đến cực điểm, đẹp mắt đến cực điểm. Húc Phượng trong lòng vì được đối diện với tiên quân chung linh dục tú càng thêm vui mừng.
Nhuận Ngọc nấu trà thực tốt rồi, phân biệt vì hai người rót đầy hai chén, đôi tay nâng chén, hướng Húc Phượng thành kính nói: "Nơi này rất tốt, Nhuận Ngọc đa tạ Thái Tử điện hạ khoản đãi."
Húc Phượng cũng vội vàng nâng chung trà lên đáp lễ.
Hai người phẩm trà trong chốc lát, Nhuận Ngọc lại hóa ra một bộ bàn cờ cả hai cùng nhàn hạ đánh cờ. Húc Phượng tuy chuyển thế thành phàm nhân, nhưng cờ nghệ xem ra vẫn là giống như trước kia tiến lùi phi thường tinh vi, hai người ngươi tới ta đi, một bên chơi cờ một bên nói chuyện phiếm, Nhuận Ngọc vốn là không có nói qua nhiều lắm, đa số thời điểm đều là Húc Phượng đang nói, hắn mỉm cười nghe, ngẫu nhiên đáp ứng vài câu, xem ra cũng là hoà thuận vui vẻ.
Đột nhiên, Nhuận Ngọc nhìn đến phía sau Húc Phượng, lăng đi một hồi.
"Làm sao vậy?" Húc Phượng dọc theo ánh mắt của hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại cái gì cũng không có nhìn thấy.
"...... Hoa mắt thôi." Nhuận Ngọc lắc đầu, khẽ cười nói.
Nơi xa truyền đến một tiếng tiếng kèn, Húc Phượng quay đầu nhìn nhìn sắc trời, ảo não nói: "Buổi trưa rồi sao? Sao lại nhanh như vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] (Húc Nhuận) Thu Thủy Nhuận Ngọc
Fanfictiontác giả: Diệp Diệp Diệp Cre:https://yeyeye200.lofter.com/view bản edit chưa có sự cho phép của tác giả đừng bê đi đâu ạ :(((( chuyên không có H phần lần trước mình up là H tự viết theo mạch truyện ai muốn đọc thêm có thể qua bên đó đọc Ngọc Nhi trọn...