Quyển 2 - Chương 45

9.1K 180 33
                                    

Không khí trong phòng bài rất náo nhiệt, mọi người chia làm ba bàn, đã bắt đầu chơi.

Lục Thời Miễn đứng ở cửa, Trương Luân gọi: “Anh Miễn, đến chơi nào.”

Lục Thời Miễn đi tới, ngồi vào vị trí trống cạnh Từ Khiên, nhận bài từ Trương Luân.

Từ Dịch và Đinh Mật lần lượt đi vào, Từ Dịch đến bàn Trương Luân, Đinh Mật bước tới sau lưng Đỗ Minh Vy. Đỗ Minh Vy kéo cô xuống, thì thầm bên tai cô: “Lúc nãy sao đi sớm thế, không nói chuyện với Lục Thời Miễn à?”

“Nói rồi.”

“Nói gì?”

“Anh ấy hỏi tao đã đến Bắc Kinh phải không, đến làm gì.”

Đinh Mật nhớ lại, Đỗ Minh Vy từng nói với cô, trước kia Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh đang phát triển mạnh mẽ ở Bắc Kinh, song đầu năm ngoái Lục Thời Miễn đột nhiên muốn quay về Giang Châu, bởi vì chuyện này mà Từ Khiên còn định tách ra, may mà sau này Đỗ Minh Vy cũng về Giang Châu, bấy giờ Từ Khiên mới đồng ý chuyển công ty về.

“Chỉ thế thôi?” Đỗ Minh Vy hơi thất vọng.

Đinh Mật cúi đầu nhớ đến lời Khương Khả Du nói. Ngày ấy người đòi chia tay là cô, bây giờ lại quấy rầy Lục Thời Miễn, đúng là không nên. Cô nhìn Đỗ Minh Vy, cười xòa: “Thôi quên đi, Minh Vy.”

Đỗ Minh Vy ngẩn người, nhìn cô: “Mày chắc chắn?”

Cô không chắc chắn.

Không phải ai cũng cần người quay đầu lại. Khi ấy hai người chia tay làm Lục Thời Miễn trở thành trò cười, nếu anh còn quay đầu chịu đón nhận cô, chắc lại có không ít người đợi xem kịch?

Đinh Mật mím chặt môi, gật đầu: “Thôi.”

“Mày xác định muốn nhường Lục Thời Miễn cho Khương Khả Du?”

Đỗ Minh Vy nhìn qua, Khương Khả Du không biết tới từ khi nào, đi thẳng đến chỗ Lục Thời Miễn, ngồi xuống cạnh anh.

Đinh Mật liếc nhìn, chạm phải ánh mắt của Lục Thời Miễn, cô vội cúi đầu: “Bây giờ Lục Thời Miễn cũng không phải của tao, nếu anh ấy thích, tao đâu làm gì được.”

Đỗ Minh Vy chỉ hận rèn sắt không thành thép, vỗ đầu cô: “Mày đợi mà hối hận đi.”

“Hai người thì thầm to nhỏ gì vậy?” Thẩm Giai vỗ vai Đinh Mật.

Đinh Mật cười: “Không có gì, đang đoán xem cậu với lớp phó định đi trăng mật ở đâu.”

Thẩm Giai cười: “Đi Đại Lý.”

Có người hỏi: “Không ra nước ngoài sao?”

Trương Luân ngồi bên bàn kia nói to: “Ra nước ngoài làm gì, non sông nước ta to đẹp thế này còn chưa ngắm hết đâu.”

Thẩm Giai phụ họa: “Đúng vậy.”

“Phu xướng phụ tùy ghê, lớp trưởng.”

“Ừ đấy, phục chưa?”

“Phục, đương nhiên phục, từ cấp ba hai người đã thế này, bọn tôi quen từ lâu rồi. Nhớ năm ấy lớp mình có ba…” Chàng trai chợt sực tỉnh, ngượng ngùng dừng lại. Suýt quên, Lục Thời Miễn và Đinh Mật cũng ở đây.

[FULL] - Quả Ngọt Năm ThángNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ