Quyển 2 - Chương 84

8.3K 161 15
                                    

Khoảng thời gian Lục Thời Miễn ở Mỹ, Đinh Mật nhận thêm hai công việc, bận bịu xong xuôi thì cũng đến cuối tháng. Căn hộ trước kia Đinh Mật muốn cho thuê lại đã tìm được khách, đối phương định sang năm mới chuyển đến. Ký hợp đồng và nhận tiền cọc từ khách thuê xong, Đinh Mật thu dọn hết đồ đạc còn dư lại, kéo vali đóng cửa.

Vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại đổ chuông, Chu Thanh gọi tới.

Đinh Mật vừa đi vừa nghe: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Chu Thanh cười: “Con đến Bắc Kinh ăn Tết phải không? Mẹ chuẩn bị cho con ít đồ mang đi, lần đầu tiên gặp phụ huynh nhà trai, không thể thiếu sót cấp bậc lễ nghĩa.”

Đinh Mật mím môi, cúi đầu nhìn mặt đất: “Không cần đâu, con với Lục Thời Miễn đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.”

Chu Thanh lặng im mấy giây, thở dài: “Vậy thì tốt, có Tiểu Lục rồi mẹ cũng yên tâm.” Bà đoạn ngừng “Tiểu Mật, khi nào từ Bắc Kinh trở về con hãy dẫn Tiểu Lục đến đây ăn một bữa cơm mừng năm mới.”

“Vâng.”

Đinh Mật đồng ý. Cô biết Chu Thanh vẫn luôn muốn bù đắp những sai lầm năm ấy, nhưng chuyện đến hôm nay, quan hệ mẹ con hai người đã nhạt như nước, rất khó thân thiết lại. Song dẫu sao bà vẫn là mẹ cô, cô vẫn sẽ đi thăm bà vào dịp lễ tết, đầy đủ nghĩa vụ nên có.

Buổi tối, Đinh Mật nấu sủi cảo, trò chuyện qua video với Lục Thời Miễn.

Lục Thời Miễn vừa ngủ dậy, anh đặt điện thoại trên bàn, tóc hơi rối, thần sắc uể oải, cặp mắt một mí cong cong cực kỳ quyến rũ. Đinh Mật ôm Quýt Béo cọ mặt, cười tít mắt: “Lục Thời Miễn, em nhớ anh rồi.”

Lục Thời Miễn vén chăn ra, nhếch môi cầm điện thoại đến. Anh liếc nhìn, khuôn mặt ngố tàu của Quýt Béo chiếm hết hơn nửa màn hình, Đinh Mật chỉ lộ được đôi mắt, bèn nói: “Em đặt Quýt Béo xuống.”

Đinh Mật mù mờ: “Sao vậy? Em cho anh gặp nó mà.”

“Mặt quá to, không nhìn thấy em.”

Anh lười biếng đáp, cầm điện thoại đi vào nhà tắm.

Đinh Mật cười khúc khích, đặt Quýt Béo mặt to xuống bên cạnh. Ừm, thế này là ổn rồi chứ.

Anh đánh răng rửa mặt cạo râu, Đinh Mật vẫn luôn dán mắt nhìn, nói líu lo không ngừng. Anh đáp ngắn gọn mấy câu, bỏ khăn mặt xuống, đoạn cúi đầu quay người, đột nhiên liếc cô: “Tắt máy đi.”

Đinh Mật vẫn chưa nói xong: “Tại sao?”

Lục Thời Miễn cười xấu xa: “Hay là em muốn nghe tiếng nước?”

Đinh Mật: “…”

Đỏ mặt tắt máy.

Ai thèm xem anh tiểu chứ…

Sáng ngày hôm sau, Đinh Mật mở máy tính tìm kiếm, cô tìm thấy video phỏng vấn của Lục Thời Miễn, đều từ truyền thông nước ngoài. Anh mặc Âu phục đen, tuấn tú cao lớn, hơi cúi đầu nhìn về phía ống kính. Ống kính đột nhiên quét đến tay anh, tay người đàn ông thon dài sạch sẽ, khớp đốt rõ ràng, nhưng không có nhẫn.

[FULL] - Quả Ngọt Năm ThángNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ