2. Tai nạn

1.2K 177 1
                                    


Sáng hôm sau, Minjeong và Ningning đều được nghỉ xả hơi một buổi. Đương nhiên hai cô gái trẻ không dám lãng phí khoảng thời gian quý báu này, cả hai đều đồng lòng tranh thủ đánh một giấc cho đến tận trưa mới dậy.

Minjeong là người thức dậy đầu tiên. Em lười biếng vươn vai, sau đó ngồi dậy, lưng vẫn còn tựa vào thành giường, chồm người lấy chiếc điện thoại ở bàn trang điểm bên cạnh.

"Ui là trời, gần 13h rồi". Minjeong tròn mắt, không tin được dụi dụi mắt vài cái. Đồng hồ trên màn hình điện thoại vẫn không đổi, em bật người nhanh chóng đứng dậy.

Đến khi Ningning chịu rời khỏi chiếc giường êm ái kia thì cũng là chuyện của 1 tiếng rưỡi sau, khi mà Minjeong đã hoàn tất "bữa sáng" của riêng hai người. Thì người ta có câu "dù có thức dậy giờ nào đi chăng nữa thì bữa ăn đầu tiên trong ngày chính là bữa sáng" mà.

Xong bữa ăn, Ningning lại tiếp tục dồn dập Minjeong bằng câu hỏi quen thuộc.

"Mặc gì cho buổi hẹn tối nay đây unnie?".

Minjeong mím môi, ánh mắt trừng trừng cô em nhỏ.

"Tại sao mỗi ngày em đều hỏi chị cái vấn đề ăn mặc của em vậy?? Thích cái nào thì mặc cái đó đi".

Ningning bĩu môi.

"Quan trọng là em thích cả hai bộ".

"...".

Minjeong nhún vai, lắc đầu bất lực. Em vào phòng, ăn mặc kín đáo, che mặt, đội mũ cẩn thận rồi ra ngoài.

"Unnie!!!".

Minjeong từng bước chậm rãi trên đường. Trời đã chuyển đông vì thế dù có là giữa trưa cũng chẳng có nổi một tia nắng gắt. Em dừng lại trước một tiệm cafe mà em rất hay lui tới cùng Ningning khi là thực tập sinh. Em mỉm cười nhớ lại khoảng thời gian vất vả ấy, nhưng với sự nỗ lực không ngừng cố gắng của cả hai, hai người cũng đã debut cùng nhau với cái tên Winifred. Tên nhóm là do cả hai cùng nghĩ ra, với ý nghĩa là niềm vui và hòa bình, giống như tính cách vui tươi và ước mơ mong muốn "mọi người đều được hạnh phúc" của hai cô gái nhỏ này vậy.

"Cảm ơn Ningning vì đã luôn cố gắng cùng chị nhé". Minjeong chợt bật cười khúc khích khi nghĩ về cô em gái nhỏ.

"Meow~".

"Hửm?". Minjeong giật mình, nhìn xuống dưới chân, nơi âm thanh nhỏ ấy phát ra. Em tươi cười, ngồi xổm xuống.

"Minmin~ lâu rồi không gặp". Minjeong đưa tay xoa chiếc đầu nhỏ của chú mèo, sau đó vuốt ve bộ lông đen tuyền mượt mà của nó. Ánh mắt xanh ngọc thích thú ngắm nhìn gương mặt được che kín của Minjeong, chỉ chừa ra đôi mắt long lanh âu yếm vuốt ve nó.

Minjeong theo thói quen đưa tay vào túi lấy thức ăn cho mèo, dịu dàng nhìn chú mèo đen liếm từng chút từng chút.

"Xin lỗi em nhé, dạo này chị bận quá không có thời gian đi dạo". Minjeong thì thầm, cảm giác có chút tội lỗi khi nghĩ rằng chú mèo hoang này những ngày qua đã đợi chờ em như thế nào trong thời tiết giá lạnh như vậy.

Mèo đen giương đôi mắt to tròn nhìn Minjeong, con ngươi đen dài dường như khắc ghi hết hình ảnh của em.

Minjeong đưa tay bế chú mèo. Mèo đen như tìm được chỗ ấm thích thú dụi sâu vào lòng em. Minjeong vừa đi vừa vuốt ve mèo đen, vừa nói chuyện tâm sự với chú. Mèo đen rất hưởng thụ nhắm mắt, cuộn tròn chiếc đuôi dài kiêu hãnh quanh mình.

Sứ giả địa ngục cũng có lúc sai lầm || GiNing/WinRinaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ