Chapter 37

447 47 12
                                    


Đột nhiên điện thoại Trọng vang lên cắt đứt khung cảnh lãng mạn này. Trọng đẩy Dũng ra, mặt có chút ngượng, hai má hai tai đã đỏ bừng lên.

-Ba mẹ em gọi.
-Em nghe máy đi, anh sẽ im lặng.

Trọng gật đầu, cố điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình. Cậu hít thở sâu vài lần mới bắt máy.

-Ba mẹ sao lại gọi con trễ thế?
-Hôm nay giao thừa ba mẹ sợ con một mình bên đó sẽ buồn, muốn gọi nói chuyện cùng con.
-Con... con không sao, cũng không có gì quan trọng con của ba mẹ đã lớn như vậy.
-Dù có lớn hay nhỏ thì ai cũng đều muốn được ở gần gia đình những ngày này con à. Sau này con có gia đình con sẽ hiểu.

Trọng nghe đến hai từ "gia đình" không tự chủ mà nhìn sang Dũng, Dũng hiểu phía sau ánh mắt của Trọng là nỗi niềm gì. Anh mỉm cười rồi gật đầu động viên cậu.

-Chuyện đó nói sau đi ạ, ba mẹ đã nấu xong cỗ chưa ạ?
-Mẹ chuẩn bị hết rồi, chỉ thiếu con thôi. À. Mấy hôm trước thằng Dũng có đến, nó chở mẹ đi chợ mua ít đồ, thằng Mạnh với bạn gái nó cũng đến.
-Anh Dũng có đến nhà mình sao mẹ?
-Ừ. Nó cũng ngoan và chăm chỉ lắm, giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa mua sắm đồ đạc rồi mới về Hà Tĩnh. Mẹ có mua gửi cho ba mẹ thằng Dũng ít quà, nói mãi nó mới nhận.

Trọng lặng người không nói, người bên cạnh cậu thật sự chu đáo hơn cậu nghĩ rất nhiều.

-Trọng. Con đang nghĩ gì vậy?
-Con... không có gì mẹ ạ.
-Mà này, mẹ thấy thằng Mạnh có bạn gái rồi trông chững chạc hơn nhiều, Quỳnh Anh con bé đấy cũng khéo và giỏi nữa.
-Mẹ... hôm nay là giao thừa, bên Hàn Quốc chỉ còn hai mươi phút nữa là bước sang mùng một đấy, mẹ đừng nói mấy chuyện đó.

-Rồi rồi, cứ nói đến con lại đánh trống lãng. Mà con ở bên đấy một mình ổn không? Bác sĩ Thuỷ bao giờ thì sang?
-Tầm mùng năm đấy mẹ, mẹ yên tâm, con bên đây ổn mà.
-Con của mẹ mẹ còn không hiểu hay sao? Con chỉ có thêm tuổi chứ không chững chạc được bao nhiêu.

Trọng nhìn biểu hiện gương mặt của mẹ cũng cảm nhận được mẹ đã muốn có dâu có cháu như thế nào. Đúng thật trước nay Trọng vẫn như vậy, vẫn chưa thể chửng chạc bao nhiêu, bây giờ Trọng gặp Dũng ở bên Dũng, anh lại tạo cho cậu thói quen ỷ lại vào anh, chuyện gì anh cũng vì cậu mà làm, lại cảm thấy bản thân không có cơ hội để trưởng thành.

-Mẹ.....
-Được rồi mẹ không nói. Con nghỉ ngơi sớm đi.
-Dạ vâng, ba mẹ với thằng Bình ngủ ngon nha.
-Ừ. Mà này, mấy hôm trước thằng Đại sang nhà ăn cơm, nó có nói sao không thấy con trả lời tin nhắn với cuộc gọi của nó. Khi nào rảnh con gọi cho nó nhá.

Trọng nghe đến Đại lại nhớ đến chuyện lần trước, cậu nhìn anh lòng có chút ray rứt, cũng vì nghe lời Đại, đã làm anh buồn khiến anh lo lắng rồi.

-À... dạ vâng.
-Ừ. Con ngủ ngon.

Trọng tắt máy, ngồi ở đấy nhìn Dũng, Dũng nở nụ cười với Trọng nhưng Trọng nhìn được trong ánh mắt Dũng có chút buồn.

-Anh Dũng. Sang đây ngồi với em.

Dũng gật đầu rồi bước lại gần Trọng, anh nắm tay cậu cùng cậu nhìn về phía dưới đường người đi bộ tấp nập hối hả trở về nhà để kịp khoảnh khắc giao thừa cùng gia đình. Đường phố Seoul bây giờ sáng rực, tất cả mọi người đều không ngủ, ai cũng thức đón giao thừa cùng gia đình và người thân yêu.

YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ