-Trọng. Em làm gì đấy? Đã ăn uống gì chưa?
-Em vừa ăn rồi vào gọi anh đây.
-Trọng, anh sang nhà gặp em nhé?
-Anh mới đưa em về hai hôm.
-Nhưng mà... nhớ em.
-Anh Dũng. Sắp đến em vào Sài Gòn rồi thì sao? Anh ở nhà đi nhá.Gương mặt Dũng lộ rõ vẻ bất lực, đành ngậm ngùi gật đầu rồi tắt máy.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Dũng thay đồ, lái xe đến trung tâm thương mại. Anh đi mua ít đồ cần thiết cho Trọng vào Sài Gòn. Không phải cậu không thể tự lo, chỉ là anh muốn giúp cậu chuẩn bị chu đáo.
Dũng đi hết các gian hàng. Anh mua ít mua quần áo thoáng mỏng, thời tiết Sài Gòn căn bản là nóng, không dễ chịu giống Hà Nội. Mua xong quần áo lại mua ít vật dụng cá nhân, rồi một ít thức ăn vặt. Thoáng chốc đã mua đầy hai ba xe đẩy.
-Anh Dũng.
Trong lúc đang kệ nệ mang hết đồ xuống bãi đỗ xe thì gặp Linh, thấy anh loay hoay Linh đến giúp một tay.
-Cảm ơn em.
-Khách sáo vậy sao? Anh làm gì mà mua nhiều đồ như vậy?
-Um... anh mua ít đồ cho Trọng, sắp đến Trọng phải vào Sài Gòn.
-Lúc trước em sang tận Singapore cũng không thấy anh chu đáo như vậy.Không khó để nhận ra trong giọng Linh có chút chua, có chút ganh tỵ. Cũng đúng thôi, người mà cô dành cả tuổi xuân bên cạnh lại đối xử với cô không tốt bằng người vừa mới xuất hiện, thử hỏi ai không đau lòng.
Dũng không muốn xoáy vào chuyện quá khứ, chỉ cười trừ.
-Dạo trước em bảo sang đấy học tiếp, em không đi à?
-Em không. Đi cũng chỉ là trốn tránh. Em ở lại giúp ba mẹ công việc.Dũng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rồi lại nhẩm xem đã mua đủ đồ hay chưa. Căn bản không quan tâm đến người bên cạnh, mặt đã xám xịt.
-Anh Dũng. Em mời anh cà phê?
-Um... anh hơi bận, phải đi rồi.
-Có cần phải luôn từ chối em như vậy không? - Trên mặt Linh hiện lên nụ cười chua chát.
-Nói chuyện sau, anh đi đây.
-Lần nào anh cũng bảo lần sau, nhưng lần sau là bao giờ?Dũng nói rồi nhanh chóng lên xe rời đi, không phải anh vô tâm vô tình, chỉ là sự quan tâm của anh bây giờ đã đặt ở nơi khác. Trong lòng anh chỉ một Trần Đình Trọng mà thôi.
Dũng trở về nhà, anh đem tất cả đồ đã mua, phân ra rồi đóng thành những thùng gọn gàng, quần áo thì được giặt bằng tay rồi xếp gọn gàng vào vali, khi Trọng vào Sài Gòn chỉ cần đem ra mặc.
Trọng cả ngày chỉ ở nhà, quay đi quẩn lại hết trò chuyện với bố thì lại giúp mẹ, rồi lại tâm sự với thằng Bình.
-Trọng. Sắp tới vào Sài Gòn nhớ tự chăm sóc bản thân, thời tiết không giống, khẩu vị cũng không giống Hà Nội, con phải cẩn thận đó.
-Con cũng không phải lần đầu đi thi đấu xa nhà, mẹ đừng lo.
-Đừng lo là đừng lo làm sao? Con có lớn cũng là con của mẹ. Chỉ khi nào mẹ nhắm mắt xuôi tay mới hết lo cho con.
-Mẹ. Đừng nói gỡ.
Trọng ôm lấy mẹ như đứa trẻ đòi quà, cũng không nhớ nổi là bao lâu, những cuộc trò chuyện không kéo dài, những bữa ăn vội rồi lại đi. Cậu không hề hay biết, tóc đã bạc trên mái đầu mẹ.

BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
FanfictionLại là Kim Tuệ và lại là Fic về 0421 Hôm nay em đã gặp đúng người, là Dũng, là người đến sau giữa chúng ta, nhưng sẽ ở lại với em mãi mãi.