Chapter 70

581 58 30
                                    

Dũng lặng lẽ ra khỏi phòng của Trọng. Hơn ai hết Dũng hiểu lúc này càng nói chỉ càng làm mọi thứ tệ hơn. Ngồi gục trước cửa phòng Trọng, Dũng càng nghĩ càng thấy đau lòng. Chính anh, chính tay anh đã làm tổn hại tình cảm của cả hai.

Anh luôn miệng nói yêu cậu, thương cậu, bảo vệ cậu nhưng nhìn lại những gì đã qua anh có thật sự làm tốt điều đó? Sự ghen tuông tưởng chừng vô hại lại vô tình làm tổn thương cậu. Anh làm sao để chuộc lại những lỗi lầm đó đây? Những gì Trọng một mình trải qua, anh làm sao để bù đắp?

-"Anh tệ quá đúng không Trọng ơi?"

-Có muốn uống ít bia không?

Tiếng nói của Hoàng làm Dũng giật mình, anh ngước mắt nhìn hắn một lúc rồi gật đầu. Cả hai đến quán nhậu nhỏ gần kí túc xá. Hoàng gọi một vài món quen thuộc, cũng không hỏi Dũng muốn dùng gì. Hắn hiểu, có là món gì thì Dũng cũng không có tâm trạng ăn. Bây giờ chỉ mới hơn 15 giờ, quán chỉ lác đác vài người.

-Đây, làm một ly đi.
-Cảm ơn ông.

Dũng nhận ly bia từ tay hắn, uống một hơi đến cạn ly. Tay anh nhanh chóng rót thêm ly khác, cứ thế mà uống.

-Dũng. Tôi có chuyện này muốn nói.
-Chuyện gì vậy? Ông nói đi, tôi nghe đây.
-Tôi biết ông hiểu lầm tôi, đúng không?

Câu nói của Hoàng làm Dũng khựng lại. Đặt ly bia lên bàn, anh quay sang nhìn hắn.

-Hiểu lầm gì cơ?
-Tôi và Trọng?

Dũng nhìn Hoàng, anh không nói mà nhanh chóng rót ly bia uống cạn. Đối diện với câu hỏi này, anh biết nói làm sao. Nói rằng "không" chính là đang dối lòng, nhưng nói "có" khác nào anh thừa nhận anh nghi ngờ Trọng, thừa nhận bản thân quá yếu kém? Thấy sự bối rối và lưỡng lự trong mắt anh, hắn lại nói tiếp.

-Tôi cảm nhận được sự khó chịu trong ánh mắt ông. Tôi chỉ có một câu muốn nói với ông.
-Ông nói đi.
-Ông có thể không tin tôi nhưng nhất định phải tin Trọng.

Hắn từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ có anh là trốn tránh. Không khí trở nên trầm lặng, cả hai không nói gì cứ thế uống rồi lại uống.

Trời đã tối, Hoàng thấy Dũng đã say khước, miệng vẫn cứ lảm nhảm nói yêu Trọng. Không còn cách nào khác, hắn đành thanh toán, định bụng sẽ ra ngoài thuê cho Dũng một phòng khách sạn.
Cả hai bước ra khỏi quán nhậu, Hoàng dùng chút sự tỉnh táo của hắn mà dìu Dũng.

-Cẩn thận.
-Ông đưa tôi đi đâu? Bỏ ra để tôi đi tìm Trọng.
-Tôi đưa ông đi tìm Trọng.
-Tôi tự đi được.

Dũng khoát tay Hoàng ra, loạng choạng vài bước thì ngã sõng soài trên đất. Nhìn tình cảnh này của anh, ngẫm đi ngẫm lại, hắn quyết định đưa anh về kí túc xá.

Trọng ngã lưng trên chiếc giường, cảm nhận hơi ấm của Dũng còn động lại. Cậu nghĩ lại chuyện đã xảy ra, không biết bản thân làm như vậy có phải là quá đáng với Dũng hay không? Thương, cậu thương anh lắm chứ. Anh có lẽ cũng vì yêu cậu mới cảm thấy lo sợ, hoàn toàn cũng không phải lỗi do anh. Rõ ràng khi yêu ai, con tim thì hoạt động hết công suất, còn lí trí cứ như nghỉ phép, nó không nghĩ được nhiều không phân bua được đúng sai, chỉ nghe theo "cảm giác", ngay cả cậu cũng có những phút như vậy chẳng phải sao?

YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ