Chapter 43

448 50 33
                                    

-Trọng, em có muốn quay về không?
-Sao lại về? Mình sắp đến nhà rồi mà?
-Anh... lo cho em.
-Em là Trần Đình Trọng là hậu vệ thép của đội tuyển Việt Nam, anh đừng xem thường em thế chứ?
-Anh không xem thường em, chỉ là....
-Em biết. Anh đừng lo, em chuẩn bị tâm lý cả rồi.

Dũng nhìn Trọng kiên định như vậy cũng yên tâm phần nào. Con đường phía trước rõ ràng không hề dễ dàng nhưng có em, thì anh sẽ cố gắng vượt qua tất cả.

Xe Dũng đã đậu trước nhà Trọng, bên trong yên ắng vô cùng, thằng Bình đã đi học thêm, chỉ có tiếng tivi bố Trọng xem vang ra.

Hít một hơi dài cả hai bước vào, chưa bao giờ Trọng thấy về nhà lại khó khăn với cậu như vậy.

Ba Trọng thấy Dũng và Trọng bước vào, gương mặt có chút ngạc nhiên:

-Hai đứa? Sao lại về đây?
-Bố con mới về.
-Con chào bác ạ.
-Ừ, sao lại về? Mẹ con ở dưới bếp, chuyện của hai đứa bố biết rồi. Nhưng mà mẹ con...
-Hôm nay con về đây là vì chuyện đó.

Bố Trọng châm điếu thuốc, rít một hơi rồi phả khói ra không khí trước mặt, khói thuốc lờ mờ che một phần ánh mắt bi sầu của bố.

-Bố đừng hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khoẻ đâu.
-Ừ, hai con xuống chào mẹ đi. Rồi lên đây nói chuyện với bố.

Cả hai lầm lũi đi xuống bếp, mẹ Trọng đang nấu cơm cho bố. Dáng lưng quen thuộc đó khiến Trọng thêm nặng lòng. Cậu cất tiếng khẽ gọi:

-Mẹ.

Mẹ Trọng nghe tiếng cậu liền nhanh đưa tay lâu vội vào quần áo rồi hớn hở hỏi:

-Trọng về đó hả con? Sao không báo trước để mẹ chuẩn bị món ngon cho con?

Vẻ mặt mừng rỡ chưa kéo dài, thấy mặt Dũng mẹ Trọng liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt từ mừng sang khó chịu rồi có chút bực dộc.

-Con chào bác.
-Cậu đến đây làm gì? Không phải lần trước tôi nói rõ rồi sao?

-Mẹ à.
-Thì ra muốn về nhà để khuyên mẹ? Muốn mẹ chấp nhận con với thằng Dũng? Nếu chỉ như vậy thì đi đi, mẹ không bao giờ đồng ý.

-Mẹ, dành một ít thời gian nghe con nói được không mẹ?
-Mẹ không muốn nghe.
-Bác, con xin bác, nghe bọn con nói một lúc thôi.

Bố Trọng ở nhà trước nghe mẹ Trọng lớn tiếng ở phía sau, cũng nóng lòng mà bước xuống.

-Mẹ tụi nhỏ, bà lên nghe con nó nói trước đã.
-Bây giờ ông cũng cùng thuyền với bọn nó đúng không?
-Tôi không cùng thuyền với ai, chỉ là thương con nhiều một chút, dành ít thời gian để nói với nó cũng đâu có gì là không phải.

Mẹ Trọng cuối cùng cũng chịu lên cùng bố Trọng nghe Trọng và Dũng nói. Đây là lần thứ hai Trọng ở trước mặt bố mẹ để xin một chuyện, lần trước chính là lúc Trọng quyết định lên CLB xa nhà để trở thành cầu thủ và lần này là vì tình yêu.

-Mẹ, hôm nay con đứng trước mặt bố mẹ là để xin phép bố mẹ, cho con và anh Dũng yêu nhau.

-Trọng, con biết con đang nói gì không hả?

YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ