Buổi sáng Trọng thức dậy, cảm thấy cơ thể nhứt mỏi, đầu đau như búa bổ.
Cậu đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, quả thật không nhớ đêm qua đã uống say đến nhường nào, cũng không nhớ tại sao trở lại đây.Trọng loay hoay tìm điện thoại, lúc này đã hơn mười giờ. Dũng đã lên câu lạc bộ để chuẩn bị cho trận đấu chiều nay, không quên để lại tin nhắn cho Trọng.
-Trọng của anh dậy nhớ xuống bếp ăn sáng nhá. Anh đã mua sẵn thức ăn cho em rồi. Chiều anh sẽ về, em ở nhà đợi anh nha. Anh yêu em.
Cậu vươn vai vài cái rồi xuống bếp, Dũng chuẩn bị cho Trọng một bát phở. Nước dùng đã để sẵn trong nồi, chỉ cần bật bếp sẽ hâm ngay, bánh phở và thịt được xếp ngay ngắn trong tô, một tô phở không hành.
Trọng nhìn sự ân cần này của Dũng, môi không tự chủ mà cười tươi, gương mặt chứa đầy hạnh phúc.
Sau khi ăn sáng, Trọng thay đồ ghé sang câu lạc bộ một lát rồi định chiều sẽ đến xem Dũng thi đấu.
Trọng trở về phòng, đầu vẫn còn chút đau. Cậu mệt mỏi nằm ngã lưng trên chiếc giường quen thuộc.
-Trọng. Em về rồi à?
-Anh Mạnh. Em vừa về.
-Trọng này, chuyện hôm trước....
-Em cũng không quyết định được, nên thôi. Cứ để ban lãnh đạo chỉ đạo thôi.
-Anh nghe... đã có quyết định tối qua.Trọng không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu rồi mắt nhắm nghiền lại. Hơi thở kéo dài mệt mỏi.
-Anh Mạnh. Cảm ơn anh.
-Em định tính sao?
-Cứ thuận theo tự nhiên thôi anh ạ. À, cuối tuần em mời anh Mạnh đi ăn nhé?
-Ừ. Cũng được.Trọng ngồi dậy, nhìn Mạnh rồi nở nụ cười, như muốn trấn an Mạnh cũng như trấn an chính bản thân mình.
-Anh Mạnh, có muốn đi xe đá bóng với em không?
-Em đi đi, anh có việc tí.
-Vâng. Vậy em đi nhé?Mạnh gật đầu, nhìn Trọng bước đi, anh cảm nhận rõ ràng trong lòng Trọng đang chất chứa điều gì đó nặng nề, mà có lẽ không muốn nói với ai.
Nhìn cậu em như vậy, anh đau lòng thay. Dù gì cũng là người anh từng yêu thương nhất, anh bao bọc, anh chở che, anh nuông chiều.-Mạnh, tới giờ rồi, lên họp thôi em.
-Dạ.Tiếng gọi của anh Quyết làm Mạnh giật mình. Mạnh nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đi theo Quyết.
Ánh nắng chói chang của mùa hạ đã khép lại, nhường chỗ cho màu nắng vàng hoe khi mùa thu đến. Những ngày tháng 9, Hà Nội đậm mùi hoa sữa, ngập tràn gió heo may mơ màng trên phố, lòng người cũng theo đó mà náo nức.
Hà Nội vốn nổi tiếng là nơi có những con đường, góc phố nhỏ với một nét đẹp riêng biệt mà không phải nơi nào cũng có.
Một chiếc taxi đã dạo quanh các phố đã tận hai, ba vòng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Bên trong xe, một cậu thanh niên 22 tuổi, đưa mắt ra cửa số, ngắm nhìn từng dãy nhà, từng hàng cây cứ thế trôi qua.
-Chú em à, xe đã chạy được hơn một giờ rồi, cậu định dừng lại ở đâu?
-Đã mấy giờ rồi anh nhỉ?
BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
FanfictionLại là Kim Tuệ và lại là Fic về 0421 Hôm nay em đã gặp đúng người, là Dũng, là người đến sau giữa chúng ta, nhưng sẽ ở lại với em mãi mãi.