-Trọng, bọn trẻ đã ngủ rồi hả con?
-Dạ, đã ngủ rồi thầy ạ.
-Con ra sau uống trà với thầy.
-Dạ.Trọng theo thầy đi lên phía trước, giữa hồ sen lớn có một căn trà thất. Bên trong cũng hoàn toàn "cô tịch" với thảm rơm, bàn gỗ, cửa lùa bằng gỗ, tranh thư pháp về Phật pháp, những chiếc mành tre, bộ ấm và tách trà.
Không gian vô cùng yên tĩnh và bình yên. Trọng ngồi đối diện thầy, nhìn đôi tay thầy nhẹ nhàng thanh thoát pha trà mà lòng thấy thanh tịnh.
-Trọng. Con có duyên với chùa ta cũng đã lâu rồi. Thầy còn nhớ lần đầu con đến đây là lúc con vừa xa nhà đi đá bóng, niềm vui trên mặt con không giấu được. Lúc đấy con ở đội cứ mỗi lần có ấm ức lại tìm đến đây, có hôm còn khóc với thầy. Thoáng đó mà con đã lớn như vậy, bây giờ con đã thành công, ta cảm thấy vui thay cho con.
-Thời gian trôi nhanh quá thầy ạ, thấm đó đã hơn mười năm. Đôi khi con vẫn còn hoài niệm về quá khứ, mong sao có thể ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ như xưa.
Sư thầy nở một nụ cười phúc hậu, điềm đạm uống một ngụm trà rồi nói với Trọng.
-Ai rồi cũng phải lớn lên, phải đón nhận những đổi thay của cuộc sống con à. Không ai có thể sống mãi như đứa trẻ, trốn tránh sự tàn khóc của nhân gian.
-Làm người lớn đôi khi mệt mỏi quá thầy à. Đôi lúc bản thân không được làm điều mình muốn, chông chênh cũng không biết nương vào đâu thầy ạ.
-Trọng, ta có câu này muốn nói với con.
-Dạ, thầy chỉ bảo con xin nghe ạ.
-Không ai có thể cứu ta ngoại trừ chính ta. Không ai có thể và không ai sẽ làm thế. Chúng ta phải đi trên con đường của chính mình.
-Con... không mong ai sẽ cứu con, chỉ là chông chênh quá, con muốn nghỉ ngơi một lúc.
-Con có thể nghỉ ngơi nhưng thời gian không vì con mệt mỏi mà dừng lại hay chờ đợi con. Mỗi ngày trôi qua 24 giờ đồng hồ, buồn vui, sướng khổ đều do bản thân ta quyết định. Ta muốn vui thì vui, muốn buồn thì là buồn, do ta làm chủ.
-Hiện thực vẫn luôn đau khổ, tàn khốc quá thầy à. Con thật sự muốn lẫn tránh một lúc.
-Con có biết nguồn gốc của khổ đau là do đâu không?
-Con... không biết ạ.
-Nguồn gốc mọi đau khổ của con người chính là luyến ái.
-Nhưng con không giống những người khác, tình yêu của con...
-Nếu một người thương yêu một người nào đó, dù cùng giới tính hay khác giới tính đều là có nhân duyên nợ nần với người đó ở quá khứ. Chính nhân duyên và nợ nần quá khứ thúc đẩy người ta tìm đến nhau và thương yêu trong hiện tại. Đó là quan hệ nhân quả bình thường.
-Dạ thưa thầy, điều con lo lắng nhất chính là sự phản đối của gia đình, sự kì thị và xa lánh của xã hội. Con không biết phải làm sao? Có phải là lúc nên quay đầu không thầy?
-Nhân vốn là nhân, thế vốn là thế, bản thân thế nào thì giữ nguyên thế ấy, không cần cố gắng thay đổi sai khác..
![](https://img.wattpad.com/cover/286511334-288-k722414.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
FanfictionLại là Kim Tuệ và lại là Fic về 0421 Hôm nay em đã gặp đúng người, là Dũng, là người đến sau giữa chúng ta, nhưng sẽ ở lại với em mãi mãi.