Trong căn phòng ở một con hẻm nhỏ Hà Nội, một cậu trai bị cái tiết trời se se lạnh của đầu mùa đông làm cho tỉnh giấc. Cậu vừa quen với thời tiết nóng nực ở Sài Gòn, nên cái lạnh này khiến cậu có phần không quen.
Trọng từ từ ngồi dậy, hai mắt nheo lại, giơ tay che đi ánh mặt trời đang rọi thẳng vào gương mặt thanh tú của cậu. Trọng đưa tay tìm điện thoại xem mấy giờ thì phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn từ tối qua.
Loay hoay tìm dây sạt một lúc, điện thoại cũng được mở. Cậu cứ nhìn vào màn hình, chuông báo tin nhắn vang lên liên hồi. Cậu vẫn trông chờ tin nhắn từ ai đó, nhưng không... chỉ là tin nhắn của những người bạn và của Mạnh.
-Trọng. Em có về Hà Nội không? Hôm qua anh thấy ai giống em mà gọi không thấy trả lời.
-Sao thế? Sao anh gọi em không được?
-Có về thì gọi cho anh nhé.Trọng đặt điện thoại xuống giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống bếp nấu vội gói mì. Chiều qua vừa tập xong cậu nhanh chóng đến sân bay cũng không kịp ăn gì, bụng đã đói meo.
Trọng trở lại phòng, định sẽ lấy ba lô trở về nhà thì Mạnh gọi đến. Cậu hít một hơi dài rồi chậm chạm nghe máy.
-Em nghe đây anh Mạnh.
-Đọc tin nhắn mà không trả lời anh mày à?
-Điện thoại em hết pin.Điện thoại cậu rõ ràng là hết pin thật, nhưng sao để trả lời Mạnh cậu phải suy nghĩ một hồi lâu. Đầu óc của cậu, không thể tập trung.
-Sao đấy? Hôm nay em không vui à? Đang ở đâu anh sang đón?
-Sao anh biết em ở Hà Nội mà muốn đón?
-Anh nhìn bóng lưng tối qua thì biết là em rồi.Nghe Mạnh nói, gương mặt Trọng càng thể hiện sự sầu não hơn. Mạnh luôn quan tâm Trọng như vậy, từ trước đến giờ chưa từng không nghe điện thoại của cậu, luôn chờ cậu nói đến hết luôn để cậu là người tắt máy trước. Và hơn hết, chỉ cần cậu nói "em buồn" dù là ở đâu Mạnh cũng sẽ đến.
-Em... ở nhà Dũng.
-Ừ. Em vào thăm bác gái chưa? Bác khoẻ chưa?
-Bác gái? Anh nói ai cơ?Nghe Mạnh nói đến bác gái, giọng Trọng có phần kích động. Cậu mơ hồ đã biết ai, vì Mạnh gọi mẹ Trọng là mẹ Hương chứ chẳng gọi là bác gái bao giờ.
-Um... thì mẹ anh Dũng. Hôm qua anh với Quỳnh Anh gặp bác trai đưa bác gái đi kiểm tra sức khoẻ, bác gái bị đau dạ dày nên ở lại theo dõi mấy hôm. Hôm qua anh còn tưởng em về thăm bác ấy.
-Anh gặp hai bác ở đâu vậy ạ?
-Bệnh viện......
-Um... nói chuyện sau nha, em vào đấy một lát.Vừa nghe xong địa chỉ, Trọng vội tắt máy chạy đến bệnh viện. Hơn ai hết cậu biết mẹ anh vẫn không chấp nhận cậu, nhưng đối với cậu, mẹ anh từ lâu cũng đã là mẹ cậu.
Hôm nay là thứ bảy, bệnh viện không quá đông, hỏi thăm một lát cậu tìm được phòng mẹ Dũng. Chần chờ đứng ở trước một lúc thì ba Dũng từ xa bước đến. Giọng ông ôn tồn, có chút mệt mỏi.
-Trọng mới đến à con?
-Dạ bác. Con mới đến.
-Vào đi con, sao còn ở đây?
-Con...Trọng chưa trả lời thì ba Dũng đã mở cửa, ánh nhìn muốn Trọng cùng bước vào. Cậu hít một hơi rồi nhẹ nhàng bước theo ba Dũng. Căn phòng có tận 4 giường bệnh, không phải không đủ kinh tế để cho mẹ Dũng một phòng riêng, chỉ là từ trước đến nay, ba mẹ Dũng không muốn dùng tiền của Dũng một cách lãng phí.
BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
FanficLại là Kim Tuệ và lại là Fic về 0421 Hôm nay em đã gặp đúng người, là Dũng, là người đến sau giữa chúng ta, nhưng sẽ ở lại với em mãi mãi.