Chapter 50

467 46 35
                                    

-Trọng à.

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi làm Trọng giật mình mà đẩy Dũng ra. Trọng khẩn trương cài lại cúc áo, chỉnh lại tóc, điều chỉnh hơi thở cho thật đều.

-Em ra ngay.

-Anh Dũng à, anh nép vào đi, anh Huy tìm đấy.

Trọng thỏ thẻ làm Dũng nở nụ cười mê muội nhìn cậu rồi cũng gật đầu đồng ý.

Trọng đứng trước cửa, hít một hơi sâu. Cậu vừa mở cửa người bên ngoài cũng không buồn nhìn vào trong mà cất lời.

-Anh đi đâu đây?
-Sang lấy bịch bánh gấu lúc sáng sang chơi với Mạnh rồi để quên. Tao kiếm khắp cả CLB chỉ có phòng mày là chưa tìm thôi.
-Em thấy rồi, em đem ra cho.

-Trọng, đôi giày này của mày hay của Mạnh vậy? Đẹp đó.

Đức Huy đứng ở cửa đợi Trọng, "hoàng tử Ả Rập" nhìn ngắm xung quanh, lại nhìn trúng đôi giày của Dũng. Trọng vờ như không nghe thấy, đưa bánh gấu cho Huy rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

-Thằng này, hôm nay lạ nhỡ.

Huy vừa đi, Trọng đóng cửa rồi quay vào thở phào nhẹ nhõm. Trọng từ trước đến nay chưa tửng trải qua biểu tình nào đáng xấu hổ như vậy.

-Trọng.
-Anh Dũng....
-Anh sấy tóc cho em.

Trọng khẽ gật đầu, lại tủ lấy máy sấy đưa cho Dũng. Trọng tựa đầu vào ngực Dũng, cảm nhận từng động tác nhẹ nhàng, đôi tay mềm mại của Dũng len lỏi qua từng làn tóc cậu. Cậu thiu thiu ngủ trong lòng anh.

Dũng cảm nhận thân người cậu đã không tự chủ mà tựa hẳn vào người anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai cậu, đưa mặt lại gần, nhìn thật kĩ gương mặt ở trước mắt mình. Dũng đưa môi áp vào môi Trọng, cậu bị cái ấm của đôi môi mà thức giấc.

-Trọng à.
-Dạ?
-Đi, anh đưa em đi dạo một lát nhá?
-Hum... dạ

Trọng có chút hụt hẫng, nhưng cũng đồng ý đi theo Dũng. Cả hai ra đến cửa thì bị Đức Huy cùng Duy Mạnh nhìn thấy.

-Ủa Mạnh, lúc nãy tao ghé phòng mày đâu thấy ông Dũng đâu nhỉ?
-Mày có ghé à?
-Ừ. Tao ghé lấy bánh gấu.
-Ừ.

Mặt Huy ngờ nghệch ra, chỉ có Mạnh là trong lòng hiểu rõ, bởi anh chính là người đón Dũng vào.

Dũng đưa Trọng đi ăn rồi dạo quanh một vòng Hà Nội. Trọng cảm nhận Dũng muốn đem sự bình yên này bù đắp lại sự thiệt thòi của cậu thời gian qua.

-Anh Dũng.
-Anh đây.
-Cảm ơn anh.
-Sao lại cảm ơn anh?
-Cảm ơn anh đã không bỏ em lúc khó khăn, luôn ở bên cạnh động viên làm động lực cho em cố gắng, cảm ơn anh không trách em đã làm anh khó xử.

Dũng đưa tay xoa xoa đầu Trọng, làn tóc bóng mượt mùi tóc thơm tho phả vào mặt Dũng, Dũng hít lấy mùi hương đó, vô cùng thoải mái.

-Còn đối với anh, em chính là động lực là nguồn năng lượng của anh, em không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên anh.

Trọng vui vẻ gật đầu, trên gương mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc.

-Trọng. Anh muốn đưa em đến nơi này.
-Đi đâu vậy ạ?
-Em cứ ngồi yên, anh sẽ đưa em đi.
-Không phải anh cho em ăn rồi đem em đi bán chứ?

YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ