Chapter 65

445 51 25
                                    

Những ngày tháng này đối với Dũng vô cùng khó khăn. Ngày ngày luyện tập để không có thời gian suy nghĩ lung tung. Chỉ những lúc nói chuyện cùng cậu, cả đội mới thấy Dũng vui vẻ, vừa tắt máy lại liền trở thành con người khác.

-Anh Dũng...
-Anh đây. Em sao thế?
-Um... cuối tuần này, em không về được, câu lạc bộ làm buổi tiệc nhỏ để chào mừng các tân binh đấy.

Câu nói của Trọng làm Dũng có chút buồn, Dũng đã đợi cả tuần để được gặp cậu. Bây giờ đành phải thay đổi.

-Em không được uống say đó, anh không có bên cạnh đâu đó.
-Em nhớ mà, chỉ uống say khi có anh thôi.

Dũng đếm từng ngày, từng ngày qua. Anh đã định sẵn kế hoạch sẽ bay vào Sài Gòn vào cuối tuần này. Nhưng đời không như mơ, người tính thì không thể bằng trời tính được.

Dũng đang chuẩn bị ít đồ vào balo, vé máy bay cũng đã đặt. Anh hí hửng chờ đến chiều thứ 6 để vào Sài Gòn. Điện thoại có tiếng chuông, là số của thằng Bình.

-Dũng hả con?
-Dạ, con đây bác ạ.

Dũng có chút ngạc nhiên vì đầu dây bên kia không phải thằng Bình mà là mẹ Trọng. Anh nhớ lời Trọng dặn, nhưng cũng không nghĩ mẹ Trọng sẽ chủ động gọi cho anh.

-Cuối tuần con có tập ở câu lạc bộ không? Nhà bác của thằng Trọng có cỗ, con đi cùng bác trai nhá?
-Dạ? Con được đi cùng bác trai ạ?
-Ừ.

Tiếng "ừ" nhẹ nhàng của mẹ Trọng cũng khiến Dũng đủ vui sướng. Có lẽ đây là tín hiệu tốt cho mối quan hệ giữa Dũng và gia đình Trọng, anh đương nhiên là hào hứng, nhưng ngẫm lại, đã chờ đợi cả tuần mà không được vào gặp Trọng, Dũng có chút tiếc.
Thấy Dũng suy tư không nói, mẹ Trọng đành lên tiếng.

-Không sao, nếu con có việc thì thôi.
-Dạ.... Con đi được ạ. Cuối tuần con đến ạ.
-Ừ. Con tập đi. Cuối tuần đến.
-Dạ. Con chào bác.

Dũng tắt điện thoại, trong lòng vui buồn lẫn lộn.
Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, Dũng ngậm ngùi cất tấm vé máy bay và hành lí lại.

Sáng thứ 7, Dũng thức dậy thật sớm, chuẩn bị quần áo tươm tất chỉnh chu, đứng trước gương cứ phân vân không biết nên mặc áo nào. Đắn đo một lúc, anh quyết định gọi Trọng Đại dậy. Cu cậu đang say giấc, bị Dũng đánh thức có chút khó chịu, cậu cứ nhăn nhó mãi.

-Anh Dũng. Anh cũng đâu phải đi hỏi vợ? Sao phải dụng tâm vậy?
-Em thì biết cái gì. Nào, nhìn xem cái nào hợp hơn.
-Um... cái nào cũng hợp.
-Đại... có muốn chạy vài chục vòng sân không?
-Anh nghĩ em còn sợ? Ngày nào cũng chạy thành quen.

Đứng trước thái độ dửng dưng, không mấy chú tâm của Đại, Dũng không biết phải làm thế nào, cuối cùng phải nhẹ giọng mà đối với Đại.

-Um... thôi nào, chú em nhìn giúp anh một cái.
-Lúc cần thì anh anh em em, không cần thì Trọng Đại 10 vòng sân, Trọng Đại hít đất 50 cái. Không nể tình anh là người yêu của bạn em em cũng không giúp anh.
-Thôi nào. Anh em vui vẻ.

Đại nhìn ngắm một lát, rồi chọn cho Dũng một áo sơ mi trắng thêu hoạ tiết đơn giản trên ngực trái.

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ