Cuộc sống lại dần trở về quỹ đạo của nó, Trọng vẫn luyện tập và thi đấu tốt ở V-League. Hôm đó, câu lạc bộ Hà Nội gặp câu lạc bộ Hoàng Anh Gia Lai tại sân Hàng Đẫy.
Trận đấu kết thúc, Trọng nhanh chân đến tìm Vương và Trường. Từ xa Trọng đã nhìn thấy Vương cười nói vui vẻ bên Trường. Cậu lớn tiếng gọi Vương.
-Anh Vương.
-Trọng à.
-Chào anh Trường, lúc nãy anh Vương ngã trên sân, đầu gối có sao không ạ?
-Anh không sao. Dũng đâu? Không đến xem em thi đấu à?
-Không, anh Dũng tập ngày mai thi đấu đó ạ.
-Ùm... vào thay đồ rồi cùng đi ăn nha?
-Dạ, để em về thay đồ, hẹn hai anh ở cổng nha.
-Không, có anh thôi, không cho anh Trường đi cùng.Trọng hiểu ý Vương, dành cho ông anh này nụ cười thật tươi rồi chạy nhanh đi thay đồ.
-Anh Trường, em đi với Trọng. Anh về khách sạn đợi em nha.
-Không cho anh theo thật à?
-Không theo được. Ngoan nhé?Trường biểu tình không hài lòng nhưng cũng đành gật đầu đồng ý.
-"Ai bảo em là nóc nhà của anh, muốn nói không cũng không được."
Trọng và Vương dừng chân ở một quán ăn nhỏ, tuy không sang trọng hay rộng rãi mấy nhưng mỗi lần đến Hà Nội Vương đều bảo Trọng đưa đến đây.
-Anh Vương dạo này có tình yêu sắc mặt cũng hồng hào hẳn ra.
-Em xem em kìa, có thua gì anh đâu? Mà chuyện lần trước trên báo? Em ổn chứ? Anh gọi mãi không thấy em trả lời?
-Em..... lúc đấy chỉ muốn một mình, thật không muốn nghe ai.
-Chuyện gì đến sẽ đến, nhưng không ngờ đến với em sớm vậy?
-Em cũng sợ lắm anh à. Nhưng bây giờ đã không sao rồi. Hoạn nạn thấy chân tình anh à.
-Trong mặt nhắc đến người thương liền đỏ lên.Trọng đưa tay sờ lên má mình thì thật sự đã cảm thấy nóng lên.
-Còn anh? Định khi nào thì sẽ công khai tình cảm của anh? Hai người thương nhau lâu như vậy. Em vẫn luôn xem anh là niềm tin để em vững bước trên con đường này.
-Um...Vương trầm ngâm, uống hết một cốc bia đầy ở trước mặt. Trọng như cảm nhận được, hơi thở đó chứa đầy sự mệt mỏi và bất lực.
-Anh à....
-Có lẽ sẽ không bao giờ có ngày đó. Em cũng biết đó, anh và anh Trường, từ những ngày đầu anh đến Hoàng Anh Gia Lai lúc đấy là cậu bé có biết gì yêu đương anh đã dành cho anh ấy tình cảm đặc biệt. Cùng lớn lên rồi yêu nhau cũng bảy tám năm rồi, cũng đã cùng nhau ra ngoài sống cùng.Vương lại uống thêm một ly, như mượn cơn say để nói ra tâm sự.
-Gia đình anh, gia đình anh ấy, mãi mãi không chấp nhận. Nếu một ngày nào đó mẹ anh ấy gọi rồi bảo là "Trường ơi, về lấy vợ nhá." Anh nghĩ... cũng không dám nghĩ đến ngày tồi tệ đó.
-Anh à... anh đừng như vậy. Mọi chuyện sẽ ổn cả mà.
-Anh cũng tự trấn an bản thân nhưng biết đến bao giờ mới ổn thì anh thật sự không biết. Anh không gây áp lực cho anh Trường, còn bên nhau ngày nào thì cố mà tận hưởng ngày đó, tình cảm này... như "đèn treo trước gió" chẳng biết khi nào thì tắt đi.
-Sao anh không thẳng thắn nói với gia đình? Em nghĩ cha mẹ nào cũng thương con rồi cũng sẽ hiểu. Suy cho cùng con cái hạnh phúc chính là niềm vui của ba mẹ.
-Anh sợ bày tỏ ra chỉ làm mất đi sự thân thiết cuối cùng giữa bản thân và gia đình đối phương. Nếu như có thể dễ dàng anh cũng muốn một lần nói ra. Che giấu, lén lút mệt mỏi vô cùng. Nếu như nói ra không được chấp nhận thì mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Anh hiểu gia đình mình như thế nào mà, anh Trường cũng như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
FanfictionLại là Kim Tuệ và lại là Fic về 0421 Hôm nay em đã gặp đúng người, là Dũng, là người đến sau giữa chúng ta, nhưng sẽ ở lại với em mãi mãi.