Chapter 71

570 61 11
                                    

Một giờ sáng, tại nóc hầm Thủ Thiêm, có hai cậu trai cười nói rôm rả với đầy bánh cùng hoa quả dưới tấm thảm dã ngoại. Trọng ngồi cạnh Dũng, chăm chú nhìn anh đang tỉ mỉ gọt táo cho cậu. Vẫn như thói quen, anh đều sẽ cắn trước một cái, nếu táo ngọt mới đưa cho Trọng, còn không ngọt anh sẽ gọt quả khác.

-Đây. Táo của bé heo.
-Trêu em à?

Giọng Trọng có chút chua, nhưng cũng nhận lấy táo từ tay anh ăn ngon lành. Anh nhìn đôi gò má tròn đầy của cậu đang liên tục nhai như hai quả hồng đào khiến anh chỉ muốn để vào miệng mà nhai ngấu nghiến. Trọng như đọc được ý nghĩ của Dũng, cậu lườm anh.

-Này, ánh mắt gian manh đó của anh là có ý gì đây?
-Um... không hề gian. Rõ ràng là chân thật.

Anh ngước mặt nhìn cậu. Khác với Tiến Dũng nghiêm túc ngày thường, anh bây giờ vừa có chút trẻ con vừa có chút tinh nghịch. Cậu ngẫm điều gì đấy, rồi vui vẻ nhìn anh rồi cười nói.

-Gương mặt bướng bỉnh này của em, quả xứng đáng làm người yêu của anh đó Dũng à.

Trọng cười lớn rồi đưa tay bẹo má Dũng, cậu nhanh chóng tiến lại gần, tựa đầu anh vào vai cậu. Trọng dùng tay vuốt ve mái tóc thơm tho và bóng mượt của anh, đưa mũi hít một hơi sâu.

-Em gội dầu gì mà thơm thế? Có thể chia sẻ với anh một chút được không?
-Um... em gội gì không nói anh nghe.

Dũng bẽn lẽn nép vào vai Trọng, gương mặt làm ra vẻ ngượng ngùng như gái mười tám. Anh nhập vai mà phối hợp diễn cùng cậu. Trọng được đà, càng thích thú cùng anh "diễn".

-Thôi nào, nói anh nghe đi, anh thương.
-Thương thật chứ?

Dũng ngước mắt lên, hai mắt long lanh ngây thơ nhìn cậu. Trọng làm ra vẻ trầm ngâm một lúc rồi cúi xuống hôn lên trán Dũng. Chất giọng của cậu đột nhiên trầm xuống, thể hiện một vẻ nam tính mạnh mẽ cuống hút.

-Ừ. Thật, anh thương em mà. Em không tin sao?
-Em không tin đâu.

Dũng chu mỏ, liên tục lắc đầu. Biểu cảm này của anh đúng là xưa nay chưa từng thấy. Trọng đã không nhịn được mà cười lớn, cả hai cùng nhau cười đùa vang cả vùng trời.

*Đúng là đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu 🙄

Được một lúc, Trọng đã mệt mỏi mà nằm xuống đùi Dũng. Anh đưa tay lòn qua từng kẽ tóc của cậu. Gió thổi thiu thiu không làm cả hai thấy lạnh mà ngược lại ấm áp vô cùng. Dũng đột nhiên lên tiếng:

-Trọng nè.
-Em đây ạ?
-Anh xin lỗi chuyện lần trước, đến bây giờ vẫn thấy có lỗi với em.

Giọng Dũng nhỏ dần, nhỏ dần. Trọng ngước mắt lên nhìn Dũng, mặt cậu đột nhiên nghiêm túc.

-Nếu có một lần nữa, em sẽ không thương anh nữa.
-Không được. -Dũng gấp gáp trả lời Trọng.
-Tại sao chứ?
-Hôm đấy em bảo anh tệ em cũng thương còn gì?

Trọng đột nhiên ngồi dậy, cậu chau mày nhìn anh.

-À... Hoá ra là nghe mà lại giả vờ với em à?

Dũng không nói gì, anh ôm cậu vào lòng, siết cậu thật chặt trong vòng tay. Trọng không phản kháng, cứ thế cảm nhận hơi ấm của anh. Dũng thì thầm vào tai Trọng:

YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ