Chapter 54

382 53 20
                                    

-Chúc mừng anh Mạnh, chúc mừng Quỳnh Anh. Khai trương hồng phát, chúc cửa hàng thật đông khách và sẽ có thêm nhiều chi nhánh nữa nha.
-Quỳnh Anh cảm ơn Trọng.
-Em đây, còn Dũng đâu?
-Um... anh Dũng có việc. Em đến chưa đủ vui hay sao?
-Vui rồi, vui rồi. Vào đi, mọi người đã đến đông rồi.

Mọi người của câu lạc bộ đã đến đầy đủ, mọi người cùng nhau trò chuyện, chúc mừng và trải nghiệm sản phẩm ở cửa hàng. 

Mẹ của Quỳnh Anh chuẩn bị ít bánh ngọt và nước cho khách, Trọng thấy thức ăn thì liền trở nên vui vẻ.

-Ông uống mà không mời tôi à? - Trọng đã "địa" được Kiên ở cạnh bên uống chai nước mà mới được đưa cho.

Kiên bất lực đưa chai lên "cụng" với Trọng một cái. Cậu nhóc vui như được mùa mà uống cạn cả chai.

Xung quanh mọi người ai cũng đều lựa và thử sản phẩm để mua tặng vợ hay bạn gái, Trọng thì chỉ đứng bên quan sát và "khịa" mọi người mà thôi.

-Có gì thì bung ra đi anh Công.

Trọng nhắc khéo Văn Công mua máy rửa mặt cho vợ. Rồi lại quay sang trấn an vợ Công.

-Chị yên tâm nay có nhiều người nói, anh chắc chắn sẽ mua.

-Đã mua gì chưa mà ăn nhiều thế?
-Ăn nhiều khoẻ mà.

Trọng ăn nhiều thì nổi tiếng rồi, không cần khoe nữa, ai thấy cậu ăn cũng đều thích nhưng mọi người thích ghẹo Trọng hơn.

Trọng thấy bác gái đem bánh ra liền hơn hở, khen lấy khen để.

-Bánh này cháu thấy ngon ạ.

Mẹ Quỳnh Anh thấy Trọng thích liền dúi vào tay cậu một cái, cậu có vẻ thích lại ngượng ngùng mà trả lại. Mọi người được phen cười bể cả ruột.

Buổi tiệc kết thúc, Trọng chào Mạnh rồi ra về, định bụng sẽ đi dạo đâu đó vì bây giờ cũng chỉ hơn bảy giờ, đi sinh nhật căn bản giờ này sẽ chưa thể về được.

Trọng đi dạo được một lúc thì có tiếng từ phía sau gọi đến.

-Trọng. Trọng ơi....

Trọng quay lại nhìn, nhìn thấy gương mặt người kia Trọng có chút thất vọng.

-Ơ... anh Hoàng.
-Ùm. Em đi đâu mà trong sầu não thế?
-Em đi dạo một lát. Anh ra Hà Nội từ bao giờ đấy?
-Tôi... mới vào lúc trưa, ngày kia tôi có vài trận ở Hàng Đẫy đây. Sắp đến phải gặp em trên sân rồi.

Đã từ rất lâu rồi, từ lúc Hoàng còn thi đấu ở câu lạc bộ Hà Nội, Hoàng đã rất quan tâm Trọng, gọi Trọng là "em" nhưng chẳng bao giờ xưng "anh" với Trọng, làm cậu nhóc ban đầu có chút ái ngại về sau lại thành quen.

-À. Dạ vâng. Em cũng chưa xem lịch đấu nữa.
-Tôi mời em đi ăn nhé?

Đình Trọng nhìn Văn Hoàng có thành ý như vậy cũng không nở từ chối. Cậu gật đầu rồi đi theo Hoàng, cả hai dừng chân trước một quán ăn Hàn Quốc.

-Thời tiết nóng thế này ăn bát mì lạnh cũng ổn em nhỉ?
-Vâng.

Suốt buổi, Hoàng nói với Trọng nhiều, kể Trọng nghe về câu lạc bộ mới, về mùa giải, về những trận đấu và cả về cuộc sống của Hoàng. Cậu vẫn là lắng nghe và chỉ ăn chút ít do lúc nãy ăn có hơi nhiều bánh ngọt.

YÊU KHÔNG HỐI TIẾC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ