Tại trung tâm thương mại lớn giữa lòng thủ đô, hai cậu trai đang cùng nhau mua sắm. Một người cứ tay xách nách mang người còn lại cứ ung dung mà chọn.
-Trọng, em mua gì mà nhiều đồ thế?
-Mua một ít để ở nhà anh, dăm ba hôm em lại sang, để anh về Hà Tĩnh nhà lại vắng, buồn lắm. Còn đồ này em mua cho ba mẹ. Mẹ có bảo với em anh chả biết lo gì cơ.
Đình Trọng vừa nói, tay vẫn không ngừng lựa và chọn đồ. Nào là quà bánh, mứt Tết, trà ngon, đồ đẹp hết thảy đều được cậu cẩn thận tỉ mỉ mà chọn. Tiến Dũng chỉ việc đi theo, đẩy xe và xách đồ, đã xách đến nổi không còn chỗ trống để thở Trọng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
-Um... phần còn lại mình về Hà Tĩnh rồi mua cũng được mà em?
-Anh về nhà anh, em ở nhà em, làm sao em mua được? Em lại không tin anh chọn được đồ tốt.
Dũng do dự một lát, anh nhỏ nhẹ nói với cậu:
-Vậy... em cùng anh về là được rồi.
Cậu dừng tay, quay sang trố mắt nhìn Dũng. Trọng nghĩ gì đấy vài giây, rồi quay mặt đi nơi khác. Anh vội vã đi theo cậu.
-Trọng à. Em sao vậy?
-Anh biết rõ mẹ anh không thích còn gì?
-Nhưng mà... lần trước em đến chăm mẹ, chẳng phải mẹ rất vui sao?
Trọng quay mặt nhìn Dũng, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Dũng. Đôi mắt long lanh đấy bên trong lại là vô vàn tâm sự.
-Em chăm mẹ bởi em xem mẹ cũng là mẹ của em, không hề có ý vì muốn lấy lòng hay vì mong mẹ vì thế mà chấp nhận em. Nếu có ngày đó, em vẫn phải cố gắng nhiều hơn.
Cậu tiếp tục đi, nhưng bước chân có phần chậm rãi hơn. Anh cũng lặng im đi theo cậu. Dũng như cảm nhận được, cho dù thường ngày Trọng có tinh nghịch, trẻ con như thế nào thì đối với chuyện tình cảm của cả hai Đình Trọng vẫn luôn nghiêm túc và cực kỳ lý trí.
-Nhưng anh cảm thấy mẹ đã có thay đổi có thể là đã thích em luôn đấy?
-Anh Dũng. Có những việc không thể vì một chút thích mà trở thành chấp nhận được. Ngoan ngoãn đẩy xe đi, em còn phải mua thêm vài món.
Buổi tối trở về, Dũng cùng Trọng trang bày một chút cho "tổ ấm". Căn nhà không có bàn tay người phụ nữ đúng là không thể hoàn toàn tươm tất nhưng đối với hai người con trai thì cũng đã là "tạm ổn".
Tivi mở một danh sách nhạc xuân, cả hai vui vui vẻ vẻ cùng nhau quét dọn nhà cửa, bày một ít hoa trước cổng. Căn nhà cơ bản đã được gòn gàng và có màu sắc tươi mới. Trọng cùng Dũng ngồi trên sô pha, Trọng tựa vào người Dũng, vẫn như thói quen anh đưa mũi hít lấy mùi tóc cậu.
-Trọng. Năm nay giao thừa anh không thể ở bên em rồi. Còn nhớ năm trước ở Hàn Quốc.
-Dù là phải điều trị chấn thương, nhưng đối với em khoảng thời gian đó thật sự đã mang lại cho em nhiều thứ và hơn hết là để bọn mình nhận ra tình cảm của nhau.
Dũng nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn Trọng. Anh hớn hở hỏi cậu:
-Thế bây giờ đi Hàn Quốc, em muốn không?
BẠN ĐANG ĐỌC
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
FanfictionLại là Kim Tuệ và lại là Fic về 0421 Hôm nay em đã gặp đúng người, là Dũng, là người đến sau giữa chúng ta, nhưng sẽ ở lại với em mãi mãi.