Có lẽ tủ lạnh nhà em ngàn đời ngàn kiếp chỉ trong tình trạng trống trơn, em thề mỗi lần mở tủ ra là nó chả có cái mẹ gì trong đấy, trống không.
Hiện tại em đang vác thân xác ngọc ngà của mình đến siêu thị, mặc dù nhà có xe đạp nhưng nó bị tuột xích cmnr nên em đành phải lựa chọn phương pháp đi bộ thôi, đằng nào nhà cũng gần siêu thị, chỉ mất mấy phút là tới. Em ước gì.... có grapfood thì tốt biết mấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lượn lờ vài vòng siêu thị thì em cũng đã mua được kha khá thứ, nhìn vào danh sách những đồ cần mua và kiểm tra lại xem mình mua đủ chưa, lúc này em mới nhận ra mình quên mua hạt hướng dương cho con chuột mập địt đang nằm ngủ lăn quay như chết ở nhà. Nhiều lúc em không dám phủ nhận cái độ lười biếng của nó đâu, nó lười số hai thì không ai thứ nhất, cả ngày chỉ ăn với ngủ có ngày thành heo cho mà coi Boru nhá.
Mua xong tất nhiên em phải về nhà rồi kẻo con chuột kia lại kêu gào điếc hết lỗ tai, rõ ràng em rước nó về để làm vật nuôi ai ngờ mấy ngày sau nó làm má em luôn, mỗi lần em đi đâu không nói với nó hay về muộn một xíu xìu xiu là nó lại chít chít như kiểu la mắng trách móc em. Nhớ lại cái bản mặt nhăn nhó giận dỗi của nó em không khỏi phì cười, công nhận có thú cưng thế này cũng vui phết.
Thay vì hòa mình vào dòng người tấp nập đông đúc nơi thành phố ồn ào nhộn nhịp thì em lại chọn cho mình một lối đi riêng, đó là rẽ vào con ngõ tối tăm vắng vẻ không bóng dáng nào đi qua, vì lối này nó nhanh hơn nên em mới đi chứ không em đi làm méo gì, trông sợ bỏ mẹ. Bất chấp sự đáng sợ vô hình của con ngõ nhỏ em cứ thế bước vào và ông giáo ơi cho con xin quay xe được không. Từ đằng xa xa chúng ta có thể thấy mấy anh côn đồ xăm trổ đầy mình, mặt mày dữ tợn đứng dựa lưng vào tường, anh nào cũng phì phèo điếu thuốc, còn có anh hình như đang chìm đắm trong sự hư ảo do mai thúy mang lại thì phải, trông mặt phê thế kia.
Người ta nói quay đầu là bờ nhưng bờ đâu không thấy chỉ thấy biển rộng thênh thang cùng những con cá mập hung dữ bơi lội tung tăng. Em thầm khóc hu hu trong lòng, tính quay đầu đi ra khỏi ngõ thế méo nào đầu kia cũng bị mấy anh côn đồ khác chặn cmn luôn. Oh no mấy anh côn đồ ấy đang tiến đến gần em, trong những tình huống như thế này chúng ta cần phải tạo đột biến... đột quỵ mẹ zồi.
"Thằng kia mày biết đây là địa bàn của ai không mà dám bước chân vào?" - Tên côn đồ xăm trổ nói như hét vô tai, nước bọt bắn tung tóe lên khắp mặt em
"Dạ em mà biết thì em đã không bước vào rồi thưa đại ca" - Em lấy áo lau đi những giọt nước tinh khiết đọng trên khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần của mình, anh ơi dơ quá!
"Đưa tiền đây" - Côn đồ đầu trọc vô ý thức phả khói thuốc vào mặt em
"Khụ.. khụ... Em không có tiền" - Em phẩy tay làm khói tan biến, em không có tiền nhưng em có thẻ nè anh, có gì anh quẹt vô nách được không
"Không có thì... anh em đâu hội đồng nó cho tao" - Tên đại ca ra lệnh, mắt gã trừng trừng bắn đạn pằng pằng lên người em
"Toang thật rồi ông giáo ạ" - Em nhắm mắt chuẩn bị đón nhận những cú đấm liên hoàn từ mấy anh côn đồ, quả này vô viện nằm vài tháng chứ nhiêu
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllTake| • Nhẹ Nhàng
FanficHanagaki Takemichi là một ông chú tròn trĩnh ba mươi tuổi nhưng trông cái mặt chả khác gì cậu trai đang ở độ tuổi đôi mươi. Ông chú Takemichi là một người có cả tài năng lẫn sắc đẹp. Nổ bùm bùm thêm vài cái thì Takemichi giàu nhất nhì khu thượng lưu...