"Akane, đưa tôi về nhà."
Em chơi chán chê ở phòng làm việc của Yakisi đến nửa đêm thì uể oải đòi về, em nghĩ ngày mai mình sẽ không đi học đâu, bài vở không lo thiếu, có Akkun với Takuya chép cho em rồi. Akane đang dở dang công việc nghe vậy đành hạ bút xuống, hắn đánh mắt nhìn Yakisi ý hỏi lão có đồng ý không. Yakisi không nói gì, phất tay ra hiệu hắn hãy đưa em về, còn nháy nháy mắt ngầm bảo hắn đưa em về cẩn thận. Yakisi tiếp đó đưa tay cắt ngang cổ nghĩa là nếu em bị làm sao, Akane liền chết với lão.
Akane thở dài gật gật đầu, hắn rời khỏi ghế, lấy chìa khoá ô tô cùng em đi cầu thang máy xuống sảnh công ty. Cả hai chẳng ai nói với ai câu nào hết, từ đầu đến cuối chỉ là sự im lặng. Hmm, có chút ngượng ngùng, ngột ngạt, Akane muốn ra khỏi thang máy ngay lập tức.
Ting.
Thang máy xuống tới tầng 1 thì dừng lại, cánh cửa mở ra, Akane để em đi trước, còn mình đi theo sau.
"Cậu Hanagaki, muộn thế này rồi mà cậu vẫn chưa về sao?"
Nhân viên công ty đã quen với việc một cậu trai với vóc dáng nhỏ bé thường xuyên ghé qua công ty chơi với chủ tịch của họ nên hỏi vài câu quan tâm. Ghé chơi nhiều đến mức họ nhớ tên nhớ mặt, họ rất thích em, em hiền lành lễ phép đáng yêu, không thích mới lạ.
"Vâng, có vẻ Kazuha-san vẫn còn tăng ca?"
Em liếc xuống cốc cà phê nóng hổi trên tay cô nhân viên, tăng ca đúng là mệt mỏi, nếu em mà bị sếp bắt tăng ca thì chắc em mua luôn công ty bắt sếp tăng ca lại quá. Ờm... em vốn là sếp mà, có ai là sếp em đâu.
"Vâng, tôi xin phép đi làm việc tiếp. Tạm biệt cậu Hanagaki, cậu về nhà an toàn... Cả thư kí Inui cũng vậy ạ."
Nói xong, cô nhân viên tức tốc bấm thang máy lên tầng để làm việc. Em chứng kiến bộ dạng hớt hải của cô nhân viên, không khỏi bật cười.
"Akane, tôi với anh, đi bộ."
Em đút tay vào túi áo thong thả bước tiếp. Nhà em và công ty của lão nhà giàu cách nhau một khoảng không xa không gần, nhưng nói chung đi bộ cũng không tốn nhiều thời gian.
Akane đi phía sau khó hiểu, em đi bộ làm gì cho mỏi chân trong khi có ô tô, mà thời tiết còn đang rất lạnh. Quả nhiên là một con người quá mức rảnh rỗi.
Vừa bước ra khỏi công ty, gió lạnh lùa qua khiến Akane cóng cả người, hắt xì một cái, hiện giờ hắn chỉ mặc đúng bộ vest thôi, nó không đủ ấm. Em chợt để ý đến điều đó, mắt đảo một vòng, em lặng lẽ cởi chiếc khăn len tự tay mình đan đưa cho hắn, cởi ra thấy lành lạnh.
"Hể?"
Akane trông bản mặt ngu ngơ khi thấy trước mặt mình là chiếc khăn len được đan tỉ mỉ. Hắn cúi xuống nhìn em, thắc mắc tại sao em lại đưa nó cho mình.
Hàng mày nhíu lại, em cau có, tên này đẹp trai mà chậm hiểu thế. Em ngoắc tay bảo Akane cúi thấp xuống thêm một chút. Akane tuy khó hiểu song vẫn làm theo, khom lưng để bằng với em.
Em ghét bỏ ra mặt, cảm giác tự ái lại xuất hiện khi Akane cúi thấp người mới bằng em được.
Chiếc khăn len bỗng được quàng quanh cổ hắn, hắn mở to mắt chăm chăm nhìn em đang thành thục giúp hắn quàng khăn len. Thì ra em đưa khăn len cho hắn là để hắn quàng lên, đơn giản vậy mà hắn cũng không hiểu. Akane nghi ngờ đầu óc bản thân tự nhiên lại chậm hiểu tới vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllTake| • Nhẹ Nhàng
FanficHanagaki Takemichi là một ông chú tròn trĩnh ba mươi tuổi nhưng trông cái mặt chả khác gì cậu trai đang ở độ tuổi đôi mươi. Ông chú Takemichi là một người có cả tài năng lẫn sắc đẹp. Nổ bùm bùm thêm vài cái thì Takemichi giàu nhất nhì khu thượng lưu...