Thầy giáo vừa đi tìm phấn bảng về, thấy Mã Gia Kỳ thì như thấy người ngoài hành tinh.
Giữa một đám học sinh xuất sắc, hình như hắn không hợp lắm.
Mã Gia Kỳ cúi đầu đọc sách, nghiến răng lầm bầm.
“Hôm nay ông đây giống khỉ trong sở thú lắm hả.”
Thầy giáo ngây người mấy giây mới ho khan một tiếng, làm như chưa thấy gì cả, nói.
“Mọi người đến đủ rồi chứ, vậy chúng ta bắt đầu nhé, thời gian là vàng bạc, lật sách trang 127 nào.”
Đinh Trình Hâm nhịn cười đến đau cả bụng, nhỏ giọng nói với hắn.
“Cậu… Sao không nói trước với tớ?”
Mặt Mã Gia Kỳ đen xì.
“Chưa chắc chắn mà nói cái gì, nếu thầy Hàn không chịu cho tôi đi, tôi mà nói trước với cậu lỡ cậu mừng hụt thì sao? Chuyện gì tôi không nắm chắc thì sẽ không nói.”
Chuyện thuyết phục thầy Hàn hóa ra lại không khó khăn như Mã Gia Kỳ nghĩ. Trường học biết rõ gia thế Mã Gia Kỳ, nên không thể đắc tội được. Nghê Mai Lâm không chịu cho hắn đi, một mặt là vì cô không muốn người khác biết mình làm lộ chuyện này, hai là cô thực sự không quyết định được. Ngày đó Mã Gia Kỳ sốt ruột quá nên suy nghĩ không thông, bình tĩnh rồi mới nhận thức rõ được tình hình. Hắn liền nhờ anh mình gọi cho thầy Hàn.
Chỉ là, lúc hắn nói chuyện này với Mã Gia Hiên, anh trai và chị dâu hắn bị hắn dọa cho chết khiếp.
Mã Gia Kỳ chẳng muốn nhớ lại – anh hắn trong điện thoại cứ hỏi đi hỏi lại là hắn chắc chưa. Hỏi hắn là bị bắt đi học thêm rồi không muốn đi chứ không phải không được đi rồi đòi đi đúng không.
Bằng hiểu biết của mình về Mã Gia Kỳ, anh chỉ có thể nuốt trôi tình huống đầu tiên. Anh cần phải biết chính xác tại sao Mã Gia Kỳ lại làm vậy.
Mã Gia Kỳ cầm di động, uể oải nói.
“Anh… Anh không tin cũng đúng, nhưng em thật sự muốn đi học thêm.”
Mã Gia Hiên á khẩu, không nói được lời nào.
Anh hỏi ngược lại hắn là uống say rồi đúng không, Mã Gia Kỳ bi phẫn rống to vào điện thoại, anh mới khuyên hắn bình tĩnh lại rồi gọi điện cho thầy Hàn.
So với Mã Gia Hiên, thầy Hàn lại dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn. Rất có thể thầy Hàn nghĩ đây là chủ ý của ba mẹ Mã Gia Kỳ, còn hắn tám phần là bị bắt buộc.
Ông khen Mã Gia Kỳ một tràng trong điện thoại với Mã Gia Hiên, khen hắn nửa năm nay tiến bộ rất nhiều, không hề quậy phá, chỉ tập trung vào học tập, thành tích thì không ngừng tăng cao. Nói đến mức Mã Gia Hiên như lạc vào trong sương mù, tự hỏi cái người đó thực sự là em trai anh hả.
Cuối cùng, dù chuyện gì xảy ra thì Mã Gia Kỳ vẫn kiếm được một chân trong lớp học thêm.
Đinh Trình Hâm cứ nhìn Mã Gia Kỳ chằm chằm, vui vẻ đến mức muốn bay lên. Hắn nhìn cậu cứ như chú chim sẻ không chịu ngồi yên thì buồn rầu trong lòng cứ thế biến mất. Hẳn mỉm cười vỗ vỗ đầu cậu.