Chương 30

856 59 7
                                    

"Vương Nhất Bác cậu làm gì vậy?"

"Mau bỏ tôi ra, tay tôi đau quá."

Tay Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nắm chặt kéo đi giữa hành lang ngay trong giờ ra chơi, thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn học trong lớp và đang đi trên hành lang, sau đó thì cũng bắt đầu thì thầm to nhỏ gì đó với nhau. Cậu bây giờ cũng chẳng có hơi sức đâu đi quan tâm đến bọn họ nói cái giống gì, cơn đau ở cổ tay không ngừng truyền đến cậu nén không được mà nhăn mày.

Chân của Vương Nhất Bác rất dài nên là đi cũng rất nhanh, một bước đi của hắn cũng đã bằng hai bước chân của cậu. Mà hiện tại hắn lại đang rất tức giận nên bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, cậu ở phía sau bị động muốn rút tay không được mà muốn dừng lại cũng chẳng được chỉ thể cố gắng tăng bước chân để mà đuổi kịp hắn. Nhưng thật sự quá nhanh khiến cậu cũng nhiều lần xém chút nữa mà vấp té, chỉ có thể vừa sợ hãi vừa cố gắng lấy hơi nói: "Chậm.. chậm lại!"

Tiêu Chiến vốn không phải là người có tế bào vận động, thường ngày đối với cậu đi bộ đã là một loại vận động lớn lắm rồi mà bây giờ phải vừa đuổi kịp người phía trước khiến cho một bên eo như căng ra mà đau đơn, đến thở thôi cũng vẫn thấy đau.

Vương Nhất Bác nghe thấy người ở phía sau nói, hắn nhạy cảm nhận ra được cậu đúng là thật sự không thể theo kịp mình nên cũng dần dần thả chậm lại bước chân nhưng bàn tay to vẫn bao chặt lấy cổ tay trắng nõn của cậu đến đỏ bừng như sợ rằng vừa thả ra cậu sẽ đi mất.

Các bạn học đứng trên hành lang nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ, lôi lôi kéo kéo nhau không khỏi tò mò mà nhìn theo hướng bọn họ đang đi đến. Nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra ngăn cản hay là đi theo để hóng chuyện, vì mấy người ai cũng đều tự hiểu rõ một định lý là "không nên xen vào chuyện của người khác, đặc biệt là dính dáng đến Vương Nhất Bác."

Tuy rằng hình ảnh hai người đi nhanh lướt thoáng qua bọn họ, nhưng mắt họ đều đủ tốt để nhìn thấy rõ mặt của hắn đen như thế nào, ánh mắt cũng không giấu được sự tức giận bên trong hắn như đang cảnh cáo không nên đến gần bọn họ. Vì thế, người trên hành lang đều run sợ mà tự mình đứng sang hai bên, để lại đường giữa cho hai người bọn họ, rất nhanh sau đó là để lại cho bọn họ bóng lưng của một trước một sau.

Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến vào một căn phòng kho cũ ở ngay góc khuất của hành lang, vừa nhìn đã biết nơi nay chẳng có mấy khi có người đến. Hắn đóng cửa một cái "rầm", sau đó tự mình khóa chốt cửa từ bên trong rồi mới hướng về phía cậu đang đứng co người ở góc cuối phòng.

Phòng rất nhỏ lại chứa rất nhiều đồ đạc từ vật dụng đã bị bỏ quên từ rất lâu, bằng chứng là lớp bụi dày bám đầy trên mọi bề mặt cùng với đầy rẫy lớp màn nhện ở góc tường. Bên trong không quá tối, có ánh đèn huỳnh quang do không được lau chùi thường xuyên mà trở nên mờ nhạt làm cho không gian trở nên mờ mờ ảo ảo.

Tiêu Chiến lần đầu tiên bước vào nơi này, trước mắt còn thấy lạ lẫm nhưng khi nghe một tiếng "cạch" vang lên tim cậu liền kéo theo mà giật thót lên. Nơi trống trong phòng đã không được nhiều, hai người con trai bọn họ đứng chung càng trở chật chội hơn, muốn tránh né cũng chẳng thể làm được.

[Fanfiction-BJYX] Cưỡng Ép - Cuồng Vọng Thiếu Niên - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ