Chap 50

552 30 0
                                    

Kể từ khi đồng ý tái hợp với Kỳ Duyên, Minh Triệu Chaeyoung đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại mẹ anh.

Năm đó cô đã đồng ý với bà ấy, đi thật xa, không còn xuất hiện trước mặt Kỳ Duyên nữa. Đáng ra cô nên nói với bà ấy một tiếng xin lỗi, nhưng cô không làm được.

Bốn giờ chiều, Minh Triệu đúng giờ có mặt ở quán trà như đã hẹn. Lúc cô đến, Bà Nguyễn đã chờ sẵn ở đó.

Cảnh tám năm trước như được tái hiện lại, trong phòng bao, Minh Triệu và mẹ Kỳ Duyên ngồi đối diện nhau.

"Tôi nghe nói, cháu với Kỳ Duyên đã đi đăng ký kết hôn rồi?" Bà Nguyễn rót chén trà, đẩy đến trước mặt Minh Triệu.

Minh Triệu cụp mắt, gật đầu.

Bà Nguyễn cười chua xót, " Kỳ Duyên chưa từng nói với tôi."

Minh Triệu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Bà Nguyễn.

Tối qua cô đã hỏi Kỳ Duyên, chuyện đăng ký này anh nói với người trong nhà chưa. Kỳ Duyên nói mọi người đều đã biết rồi. không ngờ anh vẫn chưa nói với mẹ mình.

Khóe môi Bà Nguyễn cười càng cay đắng, nhìn Minh Triệu nói: "Từ sau khi Kỳ Duyên biết năm đó tôi tới tìm cháu, nó không về nhà nữa, cũng không nói chuyện với tôi. Tôi gọi điện thoại cho nó, nó trực tiếp dập máy, ngay cả tôi muốn nghe giọng nó cũng không được..." Bà nói, trong đôi mắt đã nhòa nhòa ánh nước, "Đợt trước thân thể tôi không khỏe lắm, dì của Kỳ Duyên mới gọi điện cho nó bảo nó về thăm tôi, lúc đó nó mới chịu về nhà, nhưng chỉ tới ngồi một lúc, đến cả cơm tối còn chưa ăn đã đi mất."

"Thật xin lỗi." Minh Triệu cảm thấy có lỗi, có một số việc cô không muốn nói cho Kỳ Duyên, chính là mong rằng không ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa Kỳ Duyên và mẹ anh.

Cô nhìn Bà Nguyễn, nói xin lỗi: "Năm đó đã hứa với dì sẽ đi thật xa không trở về nữa, nhưng xin lỗi dì cháu không làm được."

Sau khi gặp lại Kỳ Duyên, cô đã từng kháng cự, cũng đã từng dằn vặt. Cô cố gắng nói lời cự tuyệt, muốn đẩy anh ra xa.

Thế nhưng cô không làm được, tối hôm đó Park Hoon tới tìm cô, nói cho cô biết mấy năm nay Kỳ Duyên vì cô mà sống không bằng chết, cô đột nhiên phát hiện ra mình không chịu đựng nổi, cô không muốn anh tổn thương.

Bà Nguyễn lắc đầu, trong mắt vẫn còn ánh nước, bà cúi đầu lau nước mắt, hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn Minh Triệu, "Năm đó khi hai người bên nhau, Kỳ Duyên mới mười chín tuổi, lúc đầu tôi còn nghĩ sau khi tách ra, để nó đau khổ một chút là xong. Nhưng tôi không ngờ được, tình cảm của nó với cháu lại sâu đậm như vậy, nhiều năm rồi, nó không biết đến một cô gái nào khác, chưa từng yêu thêm một ai. Nó thường tự nhốt mình trong phòng, nhìn tấm hình của cháu đến ngẩn người."
Minh Triệu nghe vậy trong lòng cũng chua xót, cô rủ mắt xuống, giữ im lặng.

"Mấy năm nay, nó không có lấy một ngày vui vẻ, nó tìm cháu khắp nơi, người xung quanh đều hết lời khuyên giải, khuyên nó thử kết giao cùng cô gái khác, nhưng nó không lọt tai một lời nào. Có lẽ bởi vì quá đau khổ, nó không ngừng làm việc, muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân. Nó thường xuyên mất ngủ, nhiều khi phải uống thuốc mới ngủ được, rồi ngày càng nghiện thuốc lá, nghiện ngày một nặng..."

Cover [ HOÁ RA CHÍNH LÀ RUNG ĐỘNG ] TrieuDuyen [ Nam hoá ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ