Takemichi mở mắt nhìn thế giới, đột nhiên ăn ngay một cú đấm.
Takemichi:"???"
Takemichi trân trối nhìn đám trẻ con cao hơn mình cả một cái đầu đang cười cợt cậu.
Sớm không tới muộn không tới tới đúng cái lúc gì thế này?!?
Một đám đú đởn đầu xanh đầu đỏ bu quanh một đứa bé như cái kẹo, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là đang bị bắt nạt, cả người đều đau đớn ê ẩm.
Vãi beep, không biết nên cảm thán lão kia chân thối hay là cảm thán khuôn mặt có số ăn đấm của Hanagaki nữa.
Đứa cao nhất và có vẻ là cầm đầu vừa ác ý dùng mũi giày hất đất lên người Takemichi vừa nói:
"Nếu mày không xía vào chuyện của tao thì đã không bị ăn đấm rồi, lại bày đặt làm anh hùng rơm."
Takemichi khẽ liếc mắt nhìn tên cầm đầu, ấn tượng đầu tiên là cao, cao hơn cậu nhiều, ấn tượng thứ hai là béo, phi thường béo, tới nỗi cậu không hiểu sao nó có thể đi lại bình thường với cái thùng nước lèo như thế trên bụng.
Đúng lúc này, ký ức của Hanagaki tràn vào đại não, một lượng thông tin khổng lồ khiến cậu nhất thời đau đến nhíu mày.
Nắm chặt lấy một nắm cát vào tay, Takemichi thở dài.
Hầy, sao mà gây chuyện chán chê rồi lại phủi đít đi để lại cho cậu một nùi rắc rối.
Dù gì thì giờ cậu cũng phải dọn đống rắc rối mà 'cậu' gây ra vậy.
Takemichi ném nắm cát thẳng vào mặt đứa cầm đầu, chồm lên đấm tới tấp vào mặt nó đến chảy máu mũi. Đánh giặc phải đánh chủ tướng. Mà thằng nhóc này đánh cậu ra như vậy chỉ vì cậu cản nó bắt nạt bạn bè thì bị đánh thế này còn nhẹ chán.
Bỗng một lực đạo kéo cậu ra khỏi đứa nhóc kia, liếc mắt nhìn người vừa cản mình. Là một sơ nữ, cô ta liên tục mắng nhiếc và sỉ vả cậu dù cậu là nạn nhân. Thậm chí không thèm nghe cậu nói mà ném cậu vào một cái phòng tối om mà cô ta gọi là phòng trừng phạt.
Takemichi hé mắt nhìn cánh cửa gỗ nặng trịch khép lại, chỉ còn một không gian tối tăm, ẩm thấp và chật hẹp. Nếu là đứa trẻ con bình thường thì cá là nó sẽ khóc ré lên và xin lỗi dù bản thân có làm sai hay không.
Có lẽ đó là lý do mà Hanagaki luôn luôn xin lỗi ...
Mò tới một góc tường rồi ngồi xuống, Takemichi suy nghĩ về đống kí ức vừa nãy. Có rất nhiều loại cảm xúc, nhiều mảng kí ức khác nhau, có cái vui vẻ, nhiệt huyết, có cái lại trầm lắng.
Nhưng đặc biệt nhất là kí ức về những cái chết của mọi người xung quanh cậu ta. Lần nào cũng vuột mất những người mình yêu thương, dù phải đau đớn đến mức nào vẫn phải bước tiếp dù cõi lòng vẫn quặn xé.
Đó là cảm giác kinh khủng tới mức nào. Những lần suy nghĩ về cái chết, những cơn ác mộng đeo bám không tha luôn nhắc nhở Hanagaki rằng nếu cậu ta thất bại, tất cả những người cậu ta yêu quý sẽ chết.
Chợt một giọng nói vang lên trong đầu cắt đứt mạch suy nghĩ của Takemichi.
[Tinh. Tải xuống thành công, kính chào kí chủ, ta là hệ thống SP. Nhiệm vụ cao cả của ta là giúp đỡ ngài trong quá trình sửa chữa thế giới nha~]
BẠN ĐANG ĐỌC
[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
FanfictionTakemichi là boss của một băng đảng mafia. Và một ngày đẹp giời bị kẻ địch chơi ngải pay sang thế giới khác....mà còn là một quyển manga đang đình đám... .... Takemichi mắt cá chết nhìn đám người đang đu bám trên người . Aizz, vẫn là nên giữ tâm bất...