Chương 23

1.6K 239 43
                                    

Ông Sano dọn xong, chầm chậm đi vào mà không biết màn gà sủa chó bay vừa rồi. Takemichi nói mình sẽ làm bánh cho Emma. Ông Sano vô cùng vui vẻ dẫn cậu vào bếp, tỉ mỉ chỉ từng chỗ để đồ.

Trong lúc Takemichi đang làm bánh thì Mikey lừ lừ đến gần. Đôi mắt đen sâu hoắm nhìn chằm chằm vào Takemichi.

Nhưng Takemichi không quan tâm.

Cái va vào ánh mắt cậu bây giờ là con ám quỷ to như con bò đang đu trên vai nó cơ.

Ánh mắt nhìn Mikey chuyển thành nhìn một túi tích phân di động a.

Mikey lạnh giọng.

"Động cơ nào đưa mày đến đây hả?"

"Là đi bộ đấy."

"...."

"Hả?"

"Chưa hiểu à? Tao đi bộ đến đây đấy."

Mikey nhận ra mình vừa bị chơi xỏ, tức đến xì khói, hét lớn.

"Tao không biết rốt cuộc mày đến đây với mục đích gì nhưng nếu mày làm hại gia đình tao thì tao sẽ khiến mày phải bỏ chạy như vận động viên marathon Joe Louis đấy!"

"Khoan xí, Joe Louis là vận động viên đấm bốc mà?"

Mikey phốc một tiếng biến thành một quả cà chua khổng lồ, cả đầu nhón tay đang chỉ vào Takemichi cũng đỏ lên, run run.

Takemichi nghĩ về những lần Shinichiro kể về đứa em trai này. Thiếu điều chỉ muốn vác loa ra khoe rằng 'Em tôi là giỏi nhất!', bộ dạng đến là ngốc nghếch.

Takemichi che miệng cười:"Ra là thích ở điểm này à."

"Hả?"

1 hit!

"Mày tốt bụng ghê! Còn biết lo cho gia đình nữa. Rất ra dáng đấy!"

2 hit!

"Tao không đến để làm hại ai đâu! Tao quý mày lắm!"

3 hit!

Mikey run run chống lên bàn bếp.

Không sao. Chừng này chế vẫn hold được!

Thẳng lên nào tôi ơi!

"Mày có muốn ăn thử không? Bánh mới nướng đấy. A nào~"

K.O!!!

Mikey đớp miếng bánh từ tay Takemichi, lao ra khỏi bếp, ra đến nơi thì đá đít luôn thằng bạn thân ra một góc, xí lấy một chỗ trống.

Draken:...

Tao có thể không là người, nhưng mày đúng là chó!

Mikey cảm thấy người bann mới này vô cùng thú vị, nhóc muốn xí chỗ ngồi cạnh để nói chuyện thêm với cậu ta.

Lúc này Takemichi bê bánh ra. Emma nhìn chiếc bánh trang trí hình chú thỏ thì Oa một tiếng, hết nhìn Takemichi lại nhìn chiếc bánh.

Giống quá đi mất!!!

Takemichi vui vẻ cắm nến, Emma nhắm tịt mắt vào, ước.

"Ước gì sau này Emma có thể làm chủ một cửa hàng trang sức!". Bé khe khẽ mở mắt, dù mọi người đều ủng hộ nhưng vẫn thấy một tia e dè rất mỏng lướt qua trong mắt hai người lớn tuổi.

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ