Chương 16

1.9K 261 34
                                    

Takemichi xếp vài thứ vào không gian hệ thống, sau đó bỏ SP vào túi xách rồi đi ra ngoài.

Đây là cách của SP, chỉ cần mở thông đạo liên kết giữa không gian và túi thì Takemichi có thể tùy ý lấy đồ ra mà không lo bị nghi ngờ.

"Shouko-san,  Shito-san, em ra ngoài chút nha."

"Đi vui nhé, Take-chan."

Đây là Shouko và Shito, hai nhân viên mới của quán mà mẹ cậu dẫn về.

Chị Shouko theo phong cách dịu dàng, ấm áp như mẫu người phụ nữ đảm đang lý tưởng mà ai cũng ao ước.

Đấy là những gì cậu nghĩ cho đến khi thấy chị ấy bê hòn đá tảng ra dằn mặt khi có khách gọi macchiato đá xay không lạnh.

Còn Shito thì đúng kiểu anh trai nhà bên ga lăng tinh tế, từ lúc có ảnh thì lượng khách nữ đông hẳn lên.

Mỗi tội ảnh chỉ thích mấy con chuột, gián và ruồi các kiểu.

Có lần một tên bất lương nửa mùa hoa hoè hoa sói ăn vạ là thấy ruồi trong cái bánh kem. Nó giãy đành đạch ra đất doạ là không đền tiền thì báo cảnh sát. Nhưng sau đó anh Shito đến và khuyên giải cho...con ruồi.

Con ruồi khi nghe Shito-san nói thì nước mắt lưng tròng, nó bèn 'cải tà quy chính' và tố giác bằng cách đậu vào cái túi đầy ruồi ở túi quần tên kia. Sau đó hai người, à không, một người một ruồi cảm động nắm tay nhau, nó hứa là sẽ không bao giờ bán rẻ lương tâm mà làm thế nữa. Bằng danh dự của một đấng ruồi đực.

Takemichi:...

Mẹ cậu toàn thu nhặt những người không thuộc hệ Trái Đất thôi.

SP: Trong đó có cả ký chủ nữa á!

Tất nhiên, nó chỉ nghĩ, chứ không nói ra ngoài.

Nó còn yêu thương cái màn hình lắm.

***

Takrmichi ngồi trên xà ngang, bên cạnh là Izana đang ăn kẹo mút.

Tên này lại giận dỗi cậu không đến thăm, phải dỗ mãi mới thôi diễn nữ chính ngôn tình.

Sai lầm lớn nhất đời Takemichi là mua cho Izana mấy quyển ngôn tình tổng tài, vườn trường, giờ thì hay luôn, thở câu nào thấy Ngôn Nhất Trì câu đấy.

Haizzz, nhân sinh thật khó sống mà!

Takemichi ngồi bên, cắn cắn đuôi bút đến nỗi hằn cả dấu răng, Izana liền giải cứu cái bút đáng thương, nhét cây kẹo đang ăn dở vào mồm Takemichi:

"Ngứa răng à? Mày cắn nát luôn cái bút thì sao? Răng mày sắc như ch-"

/Rốp/

Viên kẹo mút bị Takemichi cắn nát bét, mỉm cười đưa tay tạm biệt thế giới .

Nó đã sống một đời huy hoàng, dù thịt nát xương tan, xin đừng quên nó.

Izana cũng lập tức tắt alo, đùa, nói tiếp Takemichi lại táp cho.

Takemichi thở dài ngậm que kẹo nhìn bài toán trong sách. Không phải cậu không biết làm, chỉ là ra kết quả bằng hệ phương trình thôi.

Ừ, làm toán lớp 1 bằng hệ phương trình.

Takemichi giật mình, chợt nhớ ra bên cạnh còn tên lớn hơn mình tận 4 tuổi, không phải sẽ biết làm sao!

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ