Takemichi sau khi tạm biệt Kisaki thì cũng không về luôn mà đến công viên gần nhà. Cậu ngồi lên chiếc xích đu, giơ cao chân đung đưa nhè nhẹ nhìn bầu trời.
Dạo này Kakuchou rất lạ.
Chẳng những chểnh mảng trong việc luyện tập mà thái độ của nó với mọi người cũng khác.
Giống như quyến luyến vậy.
Vừa nhắc thì thấy Kakuchou chạy qua. Takemichi liền khẽ cất tiếng:
"Kaku-chan."
Takemichi nói không lớn, còn nghĩ là Kakuchou sẽ không nghe thấy, nào ngờ thấy đứa nhóc kia phanh gấp, chạy nhanh về phía cậu, đem Takemichi ôm chặt vào lòng. Tiếng xích đu leng keng vang lên, sau đó cả hai đều nằm trên đất.
Takemichi thấy đứa nhóc này không đúng lắm, liền vỗ nhẹ lưng nó vài cái, cảm nhận tấm lưng kia run lên.
"Sao thế?"
"Bakamichi à..."
Kakuchou đứng dậy, hít một hơi thật sâu, sau đó cố dùng giọng bình tĩnh nói:
"Tao sắp phải chuyển trường rồi."
Takemichi hơi khựng người, sau đó đứng dậy, ngồi lên xích đu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn không ra cảm xúc. Kakuchou cũng leo lên cái xích đu còn lại.
"Tao...sẽ có bạn mới nhỉ, khu tao chuyển đến không có bất lương đâu. Tao cũng chả phải luyện tập mệt chết với mày, ha ha-"
"Đừng có cười kiểu đó."
Nghe chua xót lắm.
Kakuchou cắn chặt môi dưới, khuôn mặt tươi cười gượng gạo tan vỡ.
"Nếu biết thế thì phải phối hợp đi chứ, Bakamichi."
Kakuchou đã muốn rờ đi trong im lặng, đã muốn tạm biệt với nụ cười trên môi.
Nhưng không được.
Kakuchou cúi đầu, nước mắt tràn khỏi khoé mi, hít từng hơi thống khổ.
"Tao...thực sự không muốn chuyển đi chút nào.... Tao...ghét phải xa mày lắm... Tao không thích bị bỏ lại một mình..."
Kakuchou bỏ tay khỏi xích đu, không kiềm được oà khóc nức nở.
"Bakamichi... Liệu chúng ta có gặp lại không? Tao thực sự không muốn chút nào..."
Có chứ, chỉ là khi gặp lại chúng ta ở hai chiến tuyến khác nhau thôi.
Tiếng nức nở của Kakuchou làm người Takemicho run lên, hình ảnh Kakuchou nằm trong vũng máu, nắm lấy tay anh hùng của nó, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Takemichi
"Giờ tao phải sống vì cái gì đây, Bakamichi?"
Takemichi vội ôm lấy Kakuchou, vỗ nhẹ vào vai đứa nhỏ, vì cả mặt đều chôn trong lòng Takemichi nên Kakuchou không nhìn thấy biểu cảm của cậu. Takemichi nhẹ giọng vỗ về, bản thân cậu cũng không nhận ra giọng mình đang run lên.
"Không sao, không sao. Thế giới dù rộng nhưng hình tròn mà, rồi tao với mày sẽ gặp lại thôi, tao vẫn sẽ ở đây, vẫn là Bakamichi mà đợi mày."
Sống mũi cay xè, tầm mắt phủ một tầng nước mắt.
"Xin lỗi."
Vì không thể bảo vệ anh hùng của mày.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
FanficTakemichi là boss của một băng đảng mafia. Và một ngày đẹp giời bị kẻ địch chơi ngải pay sang thế giới khác....mà còn là một quyển manga đang đình đám... .... Takemichi mắt cá chết nhìn đám người đang đu bám trên người . Aizz, vẫn là nên giữ tâm bất...