Chương 26

1.6K 216 47
                                    

Takemichi sau khi quen được hai đứa nặc nô kia, cảm thấy thật muốn rối loạn tiền đình.

Anh em Haitani của Roppongi.

Rốt cuộc hôm nay ra đường cậu giẫm phải shit chó gì mà đen thế không biết!

Đã cho map khó thì chớ còn cho skill cùi thì chơi kiểu đell gì!!!

Bản mặt khó ẻ của Takemichi làm Rindou cười sằng sặc, chê cậu là đồ gà, lớn mà còn chơi gấu bông.

Takemichi cười méo mặt.

"Mày thì vịt ồi~ Lạc mà còn không biết đi phát loa, đi lên tầng hay tìm mà ngồi một góc khóc như tự kỉ thì không gà đâu. Vịt ồi~"

Rindou gân cổ lên cãi lại, nó không có khóc, chỉ bị sổ mũi thôi.

Takemichi chẹp chẹp, chắc tao tin quá.

" Tao mà khóc á?!? Nói cho mày biết tao-"

{Grasshop-man, ta đại diện cho hoà bình và công lý, sẽ không tha thứ cho ngươi!}

Tivi trong cửa hàng bán đồ điện tử phát lên, mấy đứa trẻ con gần đó bu vào xem như ruồi bâu cức :>, đứa nào đứa đấy hớn ha hớn hở diễn lại các động tác, đánh đấm loạn xì ngầu vào không khí, tranh nhau làm siêu nhân.

Rindou thấy Takemichi cũng quay đầu nhìn sang, liền vỗ ngực.

"T-tao chính là giống như vậy đấy!!! Là một siêu nhân!!"

Takemichi:.... Quá nhiều cú sốc cho một ngày rồi...

Ran:... Em mình 'lộ' rồi....

Không gian rơi vào yên tĩnh, mãi đến tương lai sau này Rindou vẫn còn bị Takemichi và anh trai chọc quê về vụ này.

Rindou-tương lai: Giờ nhớ lại thấy quê vãi mèo luôn ý! Đào hố nhảy xuống luôn chứ quê quá sống gì nổi!!!

Rin-người đinh ninh một đứa trẻ con như Takemichi sẽ dẫy đầm khi nghe vậy-dou nhận lại một cái nhìn đầy khinh bủy của Takemichi và cái vỗ vai cảm thông của anh trai.

"Em thích vậy cơ à, lát anh mua cho nhé. Khổ thân Rinrin!"

Rindou:???

/Ột ột ột~/

Takemichi ôm bụng, từ sáng đến giờ cậu ngủ suốt à, trong bụng chỉ có mấy quả quýt thôi. Giờ mới thấy đói quá.

Takemichi xụ mặt ôm bụng, cả người đều xìu xuống, con thú bông trong túi hoodie cũng vì thế mà gục đầu xuống. Giống như hai con thú nhỏ đáng thương cầu ăn . Ran thấy vậy liền nổi tính anh trai.

"Bọn tao đang định đi ăn ramen nè, quán ruột đó. Thằng cha chủ quán thu của anh em tao rẻ lắm (vì ổng nợ tiền bảo kê bọn tao.) Mày đi chung không?"

"Đi! Đi chứ!! Nói trước tui ăn nhiều lắm đó nha!! Đừng có hối hận à!!"

Takemichi hớn hở nói, hai má phúng phính đung đưa qua lại làm Rindou ngứa tay, bẹo mạnh một cái.

"Ai ui! Nhàm cái ỳ ậy?"

"Tao đang thu phí. Đừng tưởng ăn chực được của anh em tao!"

Cảm giác tốt thật.

Takemichi ôm má, ngã ba nổi trên mặt.

Thu cái mả mẹ mày. Tiền anh mày trả chứ mày trả đell đâu? Bà tiên đui mắt nào dí nhầm lời nguyền lên người mày à?

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ