Chương 17

1.8K 251 22
                                    

Takemichi đi trên đường, mặt mày nhăn nhó, tâm trạng đương nhiên đang rất tệ. Tên Izana lừa đảo kia chẳng những làm cậu mất mặt oan mà còn không làm gì nên hồn. Cuối cùng thì bài tập vẫn chưa xong.

Gần đến một con hẻm, Takemichi bị lôi vào trong, ở đó có khoảng 5 tên bất lương xăm trổ đầy mình. Một tên trong đó kề dao vào cổ cậu.

"Bé gái à, bây giờ các anh đây đang rất thiếu tiền. Chi bằng em gọi mẹ đến cho các anh đây chút đỉnh tiền, bọn anh liền thả em. Thế nào?"

Mấy tên còn lại cũng hùa theo, qua đoạn đối thoại Takemichi biết được bọn chúng đến từ một băng mới nổi ở Harajuku, tên gì thì cậu không nhớ.

Takemichi thở dài, hoàn toàn không xem con dao trên cổ ra phân lượng nào, nở nụ cười thiên sứ:

"Ồ, các anh khó khăn thiệt đó. Em đương nhiên sẽ cho các anh thật nhiều tiền luôn. Nhưng tạm thời các anh vẫn chưa dùng được đâu."

"Hả-"

Takemichi xoay tay cầm dao đâm vào vai tên kia, rút dao ra rồi khua khua vài cái, máu bắn ra trong không khí. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.

"Bởi vì tiền âm phủ thì phải đốt xuống mới dùng được~"

Takemichi cười một cách kinh dị, đáy mắt là sát khí ngưng trọng.

Takemichi rút từ trong balo ra một thanh katana. Sau đó từ con hẻm liên tục truyền ra những tiếng gào thét thảm thiết, máu văng khắp tường. Khi chỉ còn một tên, Takemichi từ từ nện gót giày về phía gã. Mắt thấy cậu càng đến gần, tên kia càng lùi lại. Takemichi bước một bước thì gã lùi hai bước, cố lùi càng xa càng tốt.

Khi lưng hắn chạm tường cũng là lúc Takemichi chỉ cách hắn 4 bước chân. SP chui từ balo ra, leo lên cổ Takemichi. Bộ lông trắng lốm đốm những vệt đỏ dây từ quần áo cậu

[Meo, ký chủ nên kiềm chế chút. Tuy không chết người nhưng không phải nếu những tên này báo cảnh sát sẽ rất phiền phức sao? Hơn nữa ngài nên nương tay một chút.]

Dù nói có vẻ như đang khuyên ngăn nhưng căn bản trọng điểm chỉ là việc sợ Takemichi vướng vào pháp luật thôi. Dù sao thì so với mấy tên ất ơ này, dọn xác quan chức nhà nước phiền hơn nhiều.

Tuy nhiên nếu Takemichi cần thì nó vẫn sẽ làm mấy tên đó bốc hơi không dấu vết.

Trong con hẻm tối tăm, đôi mắt mèo xanh như sáng lên, cùng đôi mắt của Takemichi như phát sáng trong bóng tối, giống như dã thú săn mồi, hoàn toàn không có chút nhân từ hay thương xót nào.

Tên kia mặt mày xanh lét, liên tục cầu xin tha thứ, đũng quần ướt nhẹp từ bao giờ. Gã nhìn sang mấy tên đồng bọn bị katana chém đến máu chảy đầm đìa bên kia, dù nhìn vết chém có vẻ nông, nhưng đều là chỗ hiểm, làm cho người ta đau đến chết đi sống lại.

Đối diện với mùi máu tanh nồng như vậy, gã nhịn không được nôn ra một bãi.

Nếu không cầu xin thì gã cũng sẽ có kết cục như vậy.

Takemichi suy nghĩ một lúc, lau máu trên mặt rồi cười vô tâm vô phế, chẳng biết là đang nói với SP hay là tên kia.

"Đừng nghĩ báo cảnh sát nhé. Mấy người cũng làm không ít việc mà. Tôi thì chỉ phòng vệ chính đáng thôi, còn mấy người là bắt cóc tống tiền đó."

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ