Chương 11

2.1K 275 33
                                    

Takemichi lững thững bước đi trên tuyết. Cậu vừa từ chỗ Izana về, dạo này cứ thấy anh ta bị thương chỗ này chỗ kia nên cậu chả yên tâm được tí nào. Mỗi lần đến là lại phải ngồi băng bó an ủi các kiểu mới thôi bám dính trên người cậu. Nhưng hỏi ai bắt nạt thì lại chả nói một tiếng.

Thở dài một cái, vì đang trong kỳ nghỉ đông nên cậu vẫn còn thời gian mà đến thăm nhiều, chứ lúc đi học lại thì chả còn đến nhiều như vậy được. Cái tên Izana nghe thấy vậy thì liền sửng cồ lên bắt cậu thề thốt hứa hẹn đủ kiểu mới cho về.

Đến gần cửa tiệm thì cùng lúc có một chiếc xe ô tô đỗ lại. Một người phụ nữ ngạo mạn bước xuống, tư thái không coi ai ra gì, mặt ngửa song song bầu trời mà đi vào quán.

Xem ra sắp có drama lớn rồi.

Takemichi đẩy cửa theo vào, nghe sơ qua cách bà ta giới thiệu.

Là bạn gái mới người yêu cũ của mẹ.

Đại ý là ngày xưa thì mẹ cậu và gã kia có câu chuyện tình một túp lều tranh hai trái tim vàng mà cả trường đại học ai cũng biết.

Tuy nhiên chả hiểu sao khi gã ta giàu lên, khấm khá chút đỉnh thì liền bỏ mẹ cậu, nói mẹ cậu không còn xứng với hắn nữa. Mà mẹ cậu đương nhiên cũng không phải loại nữ phụ mất não sóng truyền hình, chia tay xong thì đường ai nấy đi.

Mẹ cũng đã kể cho cậu chuyện này, tuy nhiên giọng điệu chả có chút lụy tình, chỉ là cảm thấy giống như bản thân mắt mù bị chó cắn một cái.

Người phụ nữ kia tháo kính râm, khuôn mặt trang điểm đậm lè, trắng ởn màu phấn, kiêu căng đặt tấm thiệp cưới lên mặt bàn, hếch cằm:

"Nể tình cô ngày xưa có chút qua lại với chồng tôi nên tôi mới mang thiệp tới. Anh ấy luôn nói cô bám lấy ảnh không rời, thấy anh ấy giàu lên liền nơi nơi xin tiền, đúng là không biết xấu hổ! May là anh ấy gặp được chân ái là tôi."

Ả này nghĩ mình là nữ chính ngôn tình hay gì đó à? Cái kiểu hách dịch này đúng là mời người ta đánh.

Có vẻ không chỉ mình cậu nghĩ thế, bà Hanagaki siết chặt tay, điệu bộ sắp sửa nhai đầu bà ta tới nơi.

Takemichi bước vào, thuận tay treo biển 'Quán đã đóng cửa' lên:

"Mẹ!"

Takemichi lon ton đi đến bám vào eo bà Hanagaki, sau đó ló ra nhìn chằm chằm vào người lạ. Điệu bộ chuẩn một đứa bé 7 tuổi ngây thơ.

SP: Lại sắp có người bị ký chủ làm cho tức chết, nó vẫn là nên làm một con mèo vô hại đi.

Mụ ta thấy Takemichi nhìn chầm chằm mình liền nói:

"Có phải thấy dì rất xinh đẹp nên mới nhìn nhiều vậy không hả bé?"

Takemichi nói bằng giọng ngọng nghịu:

"Mẹ cháu nói cháu không được nói dối, vậy nên cháu sẽ thành thật ạ."

Mụ ta đang hả hê thì mặt xám nghoét ngay sau đó.

"Dì là người xấu nhất mà cháu từng thấy. Dì mới 26 tuổi? Mặt dì trông như bị ngâm vào axit sunfuric (H2SO4) vậy". Takemichi lạnh mặt nói, trong giọng còn nghe ra một chút mỉa mai.

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ