Chương 19

1.8K 270 49
                                    

Takemichi đi trên đường, nhìn lên chiếc gương chiếu gắn trên tường. Ở con ngõ sau lưng Takemichi, một cái đầu đen đeo cái kính lớn cả nửa mặt thò đầu ra, sau đó nhanh chóng thụt vào.

Takemichi thở dài, rất muốn lôi cục bột đen kia ra rồi hét vào mặt nó.

Beep* con mẹ mày không chán à? 3 tháng rồi đấy!

Ngày đéo nào nó cũng tò tò đi theo, từ 'Chào buổi sáng' đến mẹ mày giờ báo kết quả sổ số luôn.

Vì nó cũng chỉ đi theo chứ chả làm gì nên Takemichi cũng kệ, nhưng đi theo cả vào nhà vệ sinh ở trường hay nhà vệ sinh công cộng là hơi bị củ chuối rồi đấy!

Có biết ánh mắt nóng bỏng của mày nhìn chằm chằm làm tao khó đi ẻ lắm không? Đến ăn trưa ở trường cũng bị ngó là khó nuốt lắm luôn!

Nếu có ai nói là 'anh cứ lơ đi là được rồi, người ta đi theo là quan tâm, sợ anh bị bắt cóc chứ có gì đâu.'

Ừm thì...

CÓ CÁI BEEP*!

Cứ thử tượng tượng mày đang đi ẻ xong buồng bên có đứa không ẻ mà nhìn trân trân mày như sắp đục thủng tường hay thiếu điều chui luôn vào cùng buồng nhìn mày ẻ thì xem cức có trôi ra không?

Xong đang ăn cơm mà vừa quay sang thấy cặp mắt to tròn sáng quắc đầy 'tình thương' nhìn chằm chặp mày thì cơm nó không mắc giữa cổ thì tao cũng lạy!

Cứ thế này ngày ẻ mấy lần, cơm ăn mấy bữa nó cũng biết mất.

Nửa tháng đầu thì còn chịu được chứ khó ẻ lâu, ăn không vô là ảnh hưởng đến tâm sinh lý và sự phát triển của cậu rồi.

Vì sự phát triển của bản thân và đường ruột, Takemichi quyết định làm công dân gương mẫu vạch trần kẻ bám đuôi nhỏ này thôi.

Chứ cái ngữ này mà thả ra ngoài thì đúng là mối nguy hiểm tiềm tàng của xã hội.

Nếu nói không nghe thì cậu sẽ quấn giấy vệ sinh, dán cảnh báo độc hại rồi quăng nó lên chuồng gà chơi với khỉ luôn.

**

Kisaki đột nhiên thấy Anh hùng kia đi vào một con ngõ nhỏ, liền vội vàng lạch bạch chạy theo.

Vào ngõ lại chả thấy đâu, Kisaki nhìn quanh, rõ ràng vừa thấy cậu ấy đi vào trong hẻm mà!

"Tao muốn mày dừng lại đi."

Giọng nói lạnh nhạt từ trên cao phát ra. Kisaki vội nhìn lên. Trên thanh xà cao, Takemichi vắt chân, chống cằm, giống như thần linh trên cao lạnh nhạt nhìn xuống. Dù cái xà nhỏ nhưng Takemichi chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn vung vẩy hai chân.

"T-tôi chỉ là..."

Trên cao nghe không rõ, Takemichi liền ngả người nhảy xuống. Kisaki trân trân nhìn người kia đáp đất.

Váy tốc lên....

Màu trắng....

Kisaki phút chốc đỏ bừng mặt, vội che mặt lại. Nhớ về các công thức toán học, các cấu trúc tiếng Anh cùng các kiến thức tâm lý học, hoá học, phong thủy để đẩy hình ảnh kia ra khỏi đầu.

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ