Chương 5

2.5K 288 29
                                    

Đêm đó Takemichi gặp ác mộng.

Cả không gian trắng xoá, đối diện cậu là những người với khuôn mặt bị bôi đen không nhìn rõ. Bọn họ làm bạn với cậu, cho cậu những niềm vui, mang lại ánh sáng và sự ấm áp cho cậu.

Ánh sáng lưu động trong mắt Takemichi ngày càng nhiều, giống như viên đá quý được đặt trong ánh sáng rực rỡ. Cậu vô thức nở nụ cười hạnh phúc

Bụp!

Trên bụng một người tóc đen dài đang đứng cạnh cậu thủng một lỗ, chất lỏng đen không ngừng tuôn ra. Một người tóc đen vàng xen kẽ mặt thủng một lỗ lớn. Cứ vậy, từng người, từng người ngã xuống, chất lỏng bắn cả lên mặt cậu.

Takemichi hoảng lên, gần như hỏng mất, điên cuồng dùng tay chặn lỗ máu trên người có hình xăm rồng trên thái dương.

Không gian nhuộm một màu đỏ đặc quánh, bên tai lùng bùng chỉ nghe thấy những tiếng oán than trách móc.

-Tao đã nhờ mày cứu anh ấy cơ mà!

-Mày đến từ tương lai cơ mà, tại sao mày vẫn để nó chết!

-Nó chết là để vảo vệ mày đấy!

-Tại sao người chết lại không phải mày!?!

-Tại sao anh lại không cứu em?

-Tất cả là lỗi của mày đấy!!!
...

Bỗng từ đống 'xác', một người tóc vàng mặc áo sơ mi ướt đẫm nước trồi lên. Nó có khuôn mặt đen sì và nát bét như tờ giấy rách. Nó đi đến, đưa tay lên chạm vào cổ cậu rồi điên cuồng bóp mạnh, thét lên bằng chất giọng méo mó khản đặc:

"NẾU NHƯ MÀY ĐI CHẾT ĐI, NĂNG LỰC NÀY ĐƯỢC TRAO CHO MỘT NGƯỜI TỐT HƠN, TẤT CẢ ĐÃ ĐƯỢC HẠNH PHÚC RỒI. MÀY MỚI LÀ NGƯỜI ĐÁNG CHẾT NHẤT!!!"

****

Takemichi thống khổ hít từng hơi nặng nhọc, cả bằng mũi và miệng. Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo bệnh nhân, tay cậu nắm chặt vào cái gối trên đầu, khom lưng co người thành một cục trên giường. Hai mắt trừng lớn, đồng tử xanh đục toàn dục vọng đập phá và giết chóc. Dù cả hai hốc mắt đều ầng ậng nước nhưng không tài nào khóc được.

Cả đầu đau như búa bổ làm Takemichi càng bực hơn, đầu ngón tay siết cái gối đến trắng bệch ra, ánh mắt càng tối, chỉ muốn đập phá hết mọi thứ xung quanh.

MẸ KIẾP, ĐÂY LÀ 'CHẤP NIỆM'!!!

Chấp niệm cuối cùng của 'Takemichi', vừa là dự báo, vừa là cảnh cáo cho cậu.

Takemichi hít từng ngụm lớn cảm nhạn cơn đau đầu giày vò bản thân, cố gắng chịu đựng cho qua đêm nay.

Chợt thân nhiệt đang lạnh như băng của cậu cảm nhận được một cái vỗ ấm áp trên đỉnh đầu, xoa nhẹ làm nơi đó ấm lên, xoá tan cả cản giác đau đớn.

Là mẹ...

Bà Hanagaki giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng rên rỉ, thấy con mình đang đau đớn co người lại liền quýnh lên, không biết phải làm sao, chỉ biết nhẹ nhàng xoa đầu, nhẹ giọng an ủi:

[Alltake/TR] Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ