Tôi đã gặp hắn lần đầu vào một ngày đầu thu có ánh nắng oi bức, khi tôi đến xin việc vào làm trong lâu đài của hắn. Hắn là một tên đàn ông rất cao lớn, nước da ngăm ngăm và trên khuôn mặt không bao giờ buông bỏ cặp kính đầy tính giải trí. Trong lần đầu gặp mặt đó, tôi đã lén lút nở nụ cười. Bởi, trông hắn cứ bị giải trí làm sao ấy, dù cho hắn là một tên hải tặc máu lạnh và cực kỳ đáng sợ.
Gần như chung sống trong một tòa lâu đài rộng lớn, nhưng thật sự cả hai người chúng tôi vẫn chưa từng có một cuộc trò chuyện nào. Tôi là một đứa có tính cách hướng nội, gần như đối lập với hắn, một con người được rất nhiều người vây đến xung quanh.
Ôi chết mất!
Chỉ vì ngày đầu gặp hắn, trời nắng hơi gắt một tý, khiến cho tôi bị cảm nắng mất rồi đây này...
...
Cuối thu.
Dạo gần đây mưa rất nhiều, lại còn dai dẳng mãi. Cảm nhận được hơi lạnh lẽo buổi sáng sớm phả vào người, len lỏi qua lớp váy dài hầu nữ khiến chân tay tôi phải run bần bật lên, tôi không hy vọng gì nhiều, bởi vì sẽ chẳng có ai quan tâm đến một đứa hầu như tôi đâu.
- Ôi lạnh quá!
Tôi thấy, chính hắn đã tự động ném chiếc áo choàng hồng hạc quý giá của mình cho cô gái ấy, cô bạn gái của hắn.
Lòng tôi khó chịu lắm!
Nhưng tôi làm gì có tư cách mà ghen tuông...
Cuối ngày, tôi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà của mình, nở nụ cười vui vẻ, nhưng chỉ có tôi là hiểu rõ, nụ cười ấy giả tạo đến mức nào
Trời vẫn còn mưa rất to, và tôi lại chẳng mang theo ô...
Những đồng nghiệp của tôi đều đã và đang ra về, chỉ còn lại mình tôi mắc kẹt ở lại vì chẳng có ô dù.
- Phải công nhận rằng thiếu gia của chúng ta đẹp trai thật!
- Phải phải, nhưng tôi còn nghe nói rằng ngài ấy đã trạc độ tuổi tứ tuần rồi đấy!
- Thật ngưỡng mộ ngài ấy quá, tôi muốn được làm phu phu nhân của thiếu gia a~! Hahaha
-...
Cơn khó chịu trong lòng tôi lại bắt đầu ồ ạt dâng lên, như một cơn thủy triều nuốt chửng mọi thứ.
Vì sao các người cứ phải nhắc đến hắn thế? Tôi cắn chặt răng để hai khuôn hàm của mình khỏi việc run lên cầm cập vì cái lạnh, có ý định sẽ đội mưa để trở về. Cứ để những giọt nước mưa ấy tạt vào mặt và bắt đầu lao vào cơn mưa.
Bỗng... cánh tay tôi bị giữ chặt và bị kéo ngược lại, có chút đau vì bất ngờ.
Tôi lại ngã ngửa ra phía sau, vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt cau có của hắn, hắn nói:
- Ô đâu? Cô bị điên hay sao mà lao ra đấy?
- Tôi...tôi...
Hắn không nói gì nữa, đẩy người tôi đứng thẳng dậy, dúi vào ngực tôi một cái ô nhỏ màu trắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
《ONE PIECE ~ ONE SHORT》
RandomMột vài mẩu chuyện về các nhân vật trong ONE PIECE, nơi tất thảy các nhân vật đều được tôi yêu thương. Tất cả là do tớ tự viết nên rất mong được mọi người ủng hộ a~! SE-HE-OE-GE-BE ( hoàn toàn ngẫu nhiên nên đừng bất ngờ) <3 Tác giả: Minh Anh