Chương 10

453 30 4
                                    

- Bố, đây là Kim Thạc Trân, vợ sắp cưới của con!

* Phụt*

Một phen gà bay chó sủa diễn ra tại Kim gia rộng lớn, từ ông bà Kim cho đến người làm và cả con chó trong nhà cũng phải ngơ cả người, bố của Kim Nam Tuấn hiện tại trà trong miệng cũng đã phun ra hết, nhìn đứa con trai cao tám thước trưởng thành của mình trước mặt, tay cầm chặt lấy tay một cậu trai thấp hơn nửa cái đầu, ánh mắt kiên định, bất quá có chút hơi dè dặt.

- Con nói cái gì? Kim Thạc Trân...con?

- Vâng thưa bố, con quyết rồi, con sẽ cưới cậu ấy!

Kim Nam Tuấn xác định bàn tay mình đang nắm càng lúc càng lạnh, bản thân liền giơ cao bàn tay đang nắm lấy cậu lên cho bố mình xem. Ông Kim thường ngày mong ngóng hắn mang một người con dâu về gặp mình muốn chết, bất quá hiện tại...có phải là hơi bất ngờ quá không?

- Gì đây? - Ông Kim cười phá lên- Kim Nam Tuấn đào hoa lêu lổng tự nhiên mang một người về nhà nói muốn cưới?

- Phải, cậu ấy là người con chọn, hiện tại cũng không phụ sự mong ngóng của bố!

Kim Nam Tuấn hiên ngang tự tin nắm lấy vai Thạc Trân kéo sát vào người mình thêm một chút, hắn xưa nay làm việc gì vốn không đợi đến sự sắp xếp của bố mẹ, bất quá ông Kim có chút bất ngờ. Hắn suốt hai mươi tám năm cuộc đời vốn chẳng hề có ý định thật lòng với một ai, càng không có chấp niệm sâu sắc với việc cưới vợ sinh con. Hiện tại hắn mang về một người con trai nói muốn cưới làm vợ, ông Kim cũng chẳng mảy may quan tâm chuyện giới tính, hắn mang thú nhân quái thai dị dạng cũng được, miễn là tu chí thành gia lập thất là được.

Khó mà ngờ được, người hắn mang về không chỉ là nam nhân, lại là con trai của đối tác lớn nhất trong tập đoàn của gia đình họ, ông Kim càng có thêm một lí do để mà gật đầu đồng ý

- Được, cậu muốn cưới thì cứ cưới, đứa trẻ Kim Thạc Trân này ta cũng biết qua, sáng sủa lanh lợi, lại chăm chỉ học hỏi, Kim Vương Điền cũng thật biết dạy con.

- Dạ...cảm ơn Kim chủ tịch đã khen...cháu vẫn còn phải cố gắng nhiều ạ.- Kim Thạc Trân được khen lòng cũng cười thầm một cái, ngập ngừng cúi đầu

- Ừm...chuyện cưới xin cũng không phải do một mình ta quyết định, hai đứa định bao giờ cho bọn ta thưa chuyện với bên nhà con đây- Ông Kim nhìn Thạc Trân cười hiền

- Bố đừng vội, ngày mai con sẽ đưa bố và mẹ sang nhà bác Kim, xin được cưới em Thạc Trân, em nhỉ?!- Hắn vẹo vọ nặn ra một nụ cười tươi rói, bàn tay nắm lấy vai cậu càng thêm siết chặt

Kim Thạc Trân như nhận được ám hiệu từ thằng cha đầu bạc bên cạnh mình, cậu nhoẻn miệng cười hì hì, bàn tay cậu nắm lấy tay còn lại của hắn thật chặt, chặt đến mức kì lạ, trái ngược với nụ cười khả ái chết người kia, ánh mắt cả hai như đang ám hiệu cho nhau. Chỉ là người ngoài cuộc như ông Kim và người hầu xung quanh cũng bắt đầu thấy kì quái rồi...

NAMJIN_Bởi vì em thuộc về anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ