Chương 29

281 32 2
                                    

Kim Thạc Trân gục mặt xuống đầu gối khóc thút thít một hồi, phía bên trái của cậu đột nhiên lại truyền đến động tĩnh lạ, Thạc Trân cảnh giác cao độ túm chặt góc chăn, hai mắt cậu trừng lớn nhìn về phía cửa sổ.

* Cộc cộc cộc* Tiếng gõ cồm cộp từ phía ngoài cửa sổ vang lên. Kim Thạc Trân nhíu mày, lê đôi bàn chân đang bị khoá bằng xích sắt về phía cửa sổ. Và hai mắt cậu trừng lớn đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông ở ngoài cửa đang nở nụ cười với mình khi ấy

- Nam...Nam Tuấn?!

Cảm thấy mình đã được cậu nhìn ra, người đàn ông bắt đầu che miệng nói bằng khẩu hình miệng

"Mở cửa cho anh"

Cậu mừng rỡ mở toang cánh cửa kính dày cộp kia, một giây sau liền thấy người đàn ông cao lớn kia trèo vào căn phòng tối tăm ấy. Hắn trên người mặc một bộ đồ đen kịt, đầu cũng đội mũ lưỡi trai khiến cậu suýt chút nữa không nhận ra. Kim Nam Tuấn bắt gặp gương mặt thân quen, không kìm được đem Thạc Trân ôm vào lòng.

- Nam Tuấn...sao bây giờ anh mới đến? Em sợ lắm...- Cậu như nắm lấy được một điểm tựa mà gục đầu vào vai hắn nức nở

- Ngoan...anh ở đây, nhất định sẽ mang em ra khỏi đây! - Hắn yêu chiều xoa tóc cậu- Kim Thạc Trân em phải thật cẩn thận, đừng tin bất cứ lời gì hắn ta nói, trong lúc này người để em tin tưởng chỉ có anh, được chứ?!

Kim Thạc Trân nhìn hắn có chút ngây ngốc, trong lòng lại có suy nghĩ đối lập. Dù ít dù nhiều cậu từng nghe bản ghi âm mà Lục Vĩ bật lên, giọng nói thật sự giống, nhưng cậu vẫn một lòng không tin mà chống đối Lục Vĩ.

Hiện tại nghe Kim Nam Tuấn nói lời này, cậu phút chốc rơi vào trầm tư, là hắn đang muốn bảo vệ cậu, hay là sợ Lục Vĩ nói ra bí mật nào của mình? Vào lúc này cách trấn an của hắn đúng thật dễ gây hiểu nhầm.

Lúc này, Kim Thạc Trân rời khỏi vòng tay hắn, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn người trước mặt. Chưa kịp để cậu lên tiếng, Nam Tuấn nhìn thấy gương mặt cậu mà có chút sửng sốt

- Chúng nó đánh em sao?! - Hắn lật qua lật lại người của cậu?- Không bị thương nghiêm trọng chứ?

- Em không sao.... Mau chóng mang em ra khỏi đây được không?

Kim Nam Tuấn nghe xong câu hỏi chỉ cười nhẹ lắc đầu, cậu trong lúc ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hắn liền mang một con dao găm dúi vào tay cậu.

- Anh không thể đảm bảo an toàn cho em và con nếu leo trèo ở độ cao như thế này - Hắn bình tĩnh đặt lên trán cậu một nụ hôn - Anh sẽ đón em rời khỏi đây, rất nhanh thôi, em biết mình phải làm gì đúng không Thạc Trân?

Kim Thạc Trân nhìn người đàn ông kia trèo ra ngoài cửa sổ rồi biến mất. Hắn đã tin tưởng vào độ thông minh của cậu, hình như một kế hoạch hoàn hảo đang được sắp xếp trong ít phút nữa. Cậu bò lồm cồm ra ngoài cửa phòng và bắt đầu nghe được một cuộc trò chuyện từ thuộc hạ canh gác bên ngoài.

- Đã ba ngày rồi, sao đại ca còn chưa đụng đến thằng nhóc kia vậy?

- Gã ta và tên Triệu Tĩnh kia đang thử đồ mới, phê lắm! - Tên thuộc hạ suýt soa- Đại ca còn định mang Kim Thạc Trân sang tận nước ngoài, chứ ở Trung Quốc này...Kim Nam Tuấn bắt thóp gã ta dễ như chơi

NAMJIN_Bởi vì em thuộc về anh!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ