Chương 22

287 28 1
                                    

Tối hôm đó, Tô Tinh Thần làm bữa tối cuối cùng cho chủ nhà, sau đó còn kèm theo một tờ giấy nhắn nhỏ: Ra ngoài mấy hôm, chưa biết ngày về, xin hãy tự kiếm ăn.

Cái cảm giác này y như đang sắp xếp chỗ ở cho đám tiểu Bạch tiểu Hoàng vậy.

Tô Tinh Thần cảm thấy không đúng lắm, sao có thể đánh đồng chủ nhà với lũ chó được, rõ ràng mình quan tâm mấy con chó hơn mà.

Du Phong Hành: "..."

Boss Du tan tầm quay về ăn cơm, khi thấy tờ giấy nhỏ đặt trên hộp cơm, đôi mày lập tức nhăn chặt lại: "Chưa biết ngày về?"

Ý nói là, chưa biết lúc nào hắn mới được ăn mấy món hợp khẩu vị.

Chẳng qua điều Du Phong Hành chú ý không phải là điều này, mà từ hàng chữ trên mẩu giấy nhỏ, hắn có thể khẳng định đối phương không phải là một con quỷ thần bí gì, mà là một người đang sống nhăn.

Du Phong Hành không thể nói rõ hắn đang cảm thấy như thế nào, hắn không có thiện cảm với người sống, cũng không muốn kéo gần khoảng cách.

Nếu như vị thần bí kia là nàng tiên ốc, vì muốn lấy lòng mình mới ân cần đưa cơm, vậy thì rất xin lỗi, hắn sẽ không chấp nhận.

Nói như thế cho vuông.

Cho dù về sau không có cơm canh ngon ngọt ăn nữa, cũng tuyệt không hàm hồ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tinh Thần dậy thật sớm, tự nấu cho mình một bát mì.

Vì mì không thể để lâu, hơn nữa chủ nhà dậy rất muộn, thế nên Tô Tinh Thần chỉ nấu có một bát.

Chẳng qua cậu vẫn thấy tờ giấy chủ nhà để lại cho mình.

Trên đó viết: Sao em lại đưa cơm cho tôi? Nếu là vì thích thì đừng đưa nữa, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân, không thích yêu đương.

Tô Tinh Thần đọc xong tờ giấy này, biểu cảm trên mặt trông phá lệ xuất sắc: "Đúng là..."

Chốc thì cậu phỉ nhổ trình tự sướng của chủ nhà, chốc lại cảm khái nhân phẩm của hắn quả là không tồi, tuy rằng nói chuyện chẳng lọt tai chút nào.

Tô Tinh Thần cầm bút, trả lời: Tôi mới không thích anh, tôi là nam.

Đối với tin tức cá nhân, Tô Tinh Thần chỉ dám tiết lộ như thế, hơn nữa còn quyết định, về sau khi thư từ qua lại với chủ nhà phải cẩn thận chút.

Sau đó Tô Tinh Thần thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.

Chuyến đi lần này Tô Tinh Thần đặt vé xe lửa, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, nhưng phải ngồi rất lâu.

Lúc Du Phong Hành thức dậy, Tô Tinh Thần đã đến trạm xe lửa, chuẩn bị lên xe.

"Hắt xì!" Tô Tinh Thần hắt hơi một cái, nâng tay xốc lại khẩu trang, xoa xoa mũi.

Sau đó gọi điện cho cho người môi giới, hỏi xem nhà mình đã có ai thuê chưa.

Người môi giới tỏ ra khó xử, nói với Tô Tinh Thần: "Ông chủ à, giá phòng của cậu cao hơn giá thị trường nhiều quá, tôi đã sớm bảo không thích hợp cho thuê rồi..."

[ REUP]TÔI ĐÃ TRẢ GIÁ VÌ CÁI NHÀ NÀY QUÁ NHIỀU RỒINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ