CHƯƠNG 2 - Lên núi

1.3K 48 1
                                    

Chương 2: Lên núi

Thanh Liễu giặt quần áo xong liền vòng qua nhà đại bá một chuyến.

Đại đường ca làm tiểu nhị cho một tửu lâu ở trấn trên, mỗi tháng có thể về nhà hai lần, hắn làm người cơ trí, người trong nhà nếu có chuyện gì, phần nhiều là nhờ hắn đi làm.

Khi nàng đến, nãi nãi Vương thị đang ngồi trong sân bóc đậu, nàng đặt chậu gỗ lên tường rào bằng đá cao cỡ nửa người, gọi một tiếng rồi bước vào ngồi xổm xuống trước mặt Vương thị, động tác lưu loát giúp bà bóc đậu.

Vương thị tỉ mỉ đánh giá nàng, sau một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm: "Cha ngươi thế nào rồi?"

Thanh Liễu nói: "Lúc con ra cửa cha còn chưa tỉnh. Tối hôm qua lúc ăn cơm tối con hỏi cha, cha nói đỡ hơn hai ngày trước một chút, không đau lắm."

Vương thị gật gật đầu, khẽ thở dài: "Chỉ mong là thật không đau, tính tình cha ngươi thế nào ta còn không biết nữa sao, chỉ sợ là nói vậy để chúng ta yên lòng thôi."

Thanh Liễu cúi đầu không nói chuyện.

Vương thị lại nói: "Chắc là còn chưa ăn sáng nhỉ? Trong phòng bếp có mấy cái bánh bao, ta đi lấy cho ngươi."

Thanh Liễu vội nói: "Không cần đâu, trong nhà đã làm cơm xong rồi, nương bảo con đến hỏi xem khi nào thì đại ca về, trong nhà mới dệt được một thất vải, muốn nhờ đại ca mang lên trấn đổi bạc."

Vương thị nói: "Hai ngày trước hắn mới về một chuyến, lần sau thế nào cũng phải mười ngày nữa, chờ hắn về ta bảo hắn qua nhà các ngươi." Nói xong bà đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Thanh Liễu nhìn ra ý đồ của bà, vội vàng đứng lên giữ bà lại, nói: "Nãi nãi, không cần đâu, trong nhà đã làm cơm xong rồi."

Vương thị bỏ tay nàng ra, vào phòng bếp lại vội vàng quay lại, nhìn thoáng qua bên ngoài sân, đè thấp giọng nói: "Ngươi đứa nhỏ này, đưa cho ngươi thì ngươi cầm đi. Hiện giờ tình huống trong nhà thế nào ta còn không biết sao? Ngươi ban ngày phải làm việc, ăn một chút như vậy sao đủ. Bá nương ngươi vừa ra ruộng rau, lát nữa mới có thể trở về, ngươi nhanh chóng cầm về nhà đi."

Thanh Liễu không có biện pháp, không thể làm trái ý tốt của bà, chỉ phải nhận lấy ba chiếc bánh bao bà đưa cho.

Vương thị khoát tay đuổi nàng về nhà, "Chút đậu này một mình ta bóc là được rồi, không cần giúp đâu, mau đi đi, đừng cho đại bá nương ngươi nhìn thấy."

Bá nương nàng mặc dù không phải người khắc nghiệt nhưng có chút thích so đo, nếu để bà biết Vương thị cho nàng đồ ăn, trong lòng sợ là sẽ không vui lắm.

Thanh Liễu cũng biết điểm ấy, sợ bá nương biết lại khiến Vương thị khó xử, chỉ có thể nhét bánh bao vào trong lòng, lấy chậu gỗ che dấu đi về nhà.

Thật ra Vương thị đối với mấy tôn nữ các nàng cũng không tệ, không như nhà khác, do là nữ hài nên tùy ý đánh chửi. Chỉ là tôn nữ có tốt hơn nữa, trong lòng bà đến cùng vẫn kém nhi tử cùng tôn tử.

Về điểm này, trong lòng Thanh Liễu cũng hiểu rõ. Cho nên trước đó từ trong miệng Thanh Mai biết được Vương thị muốn bán nàng lấy tiền cho cha nàng chữa bệnh nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.

[Edit] Tướng công chết trận đã trở lạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ