CHƯƠNG 27 - Nhìn

882 28 3
                                    

Chương 27 -Nhìn

Thanh Liễu quả thật cho rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, bằng không làm sao có thể có người đưa ra loại... loại yêu cầu này?

Nàng trợn mắt nhìn Lâm Trạm, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, một nửa là tức giận, một nửa là ngượng ngùng, hé môi không nói nên lời.

Nàng bỗng đẩy Lâm Trạm ra đứng lên, nhấc chân liền bước ra ngoài, nhưng khi đi đến cửa, nghĩ ra ngoài sẽ gặp phải Tiết thị, nếu bà hỏi nàng không biết nên nói như thế nào. Nếu chạy về nhà mẹ đẻ, khó tránh lại làm người nhà lo lắng.

Nghĩ như vậy, trừ gian phòng này ra, nàng vậy mà không có nơi nào có thể đi. Nhưng cố tình trong căn phòng này có người muốn bắt nạt nàng đủ kiểu. 

Lâm Trạm đuổi theo ra thì thấy vợ mình đứng ở cửa ngẩn người, khóe mắt đỏ hoe. Hắn gãi gãi mặt, hỏi: "Vợ, nếu nàng không đồng ý thì thôi vậy."

Dù sao đợi vợ chuyển đến phòng hắn thế nào cũng sẽ nhìn thấy, hắn chờ thêm vậy.

Thanh Liễu quay đầu lại nhìn hắn, nước mắt muốn rơi nhưng không rơi, nàng lau nước mắt, đẩy Lâm Trạm ra chạy vào buồng trong, nằm lên giường. Lâm Trạm lại theo vào, thấy nàng như vậy mới phát hiện chuyện hình như còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Hắn có chút phiền não nghĩ, vợ động một chút lại cáu kỉnh, rồi khóc, có phải là do mình quá chiều nàng rồi không?

Nhưng mà hắn cũng không có làm gì mà. Hắn không có vợ quản nghiêm như cha và đệ đệ, cái gì cũng đều nghe vợ. Hắn ở trước mặt vợ uy tín hơn hai người bọn họ nhiều, tuyệt sẽ không bị nắm mũi dắt đi.

Có điều trước mắt vợ như vậy, tuy rằng không phải hắn nuông chiều, nhưng cũng không thể mặc kệ nhỉ? Thôi, dù sao trong phòng chỉ có hai người, dụ dỗ một chút cũng sẽ không bị người nghe thấy.

Lâm Trạm đi qua ngồi bên cạnh giường, nhẹ vuốt lưng Thanh Liễu, nói: "Vợ, sao nàng lại tức giận vậy?" Thanh Liễu không để ý hắn.

Lâm Trạm thấy hai bả vai nàng hơi rung rung, vội hỏi: "Nàng đừng khóc, nói với ta, có phải ta đã làm gì sai rồi không?" Thanh Liễu lau nước mắt, nâng hai mắt đỏ hoe lên nhìn hắn.

Ngực Lâm Trạm chua xót, "Nếu nàng tức ta thì cứ đánh ta, đừng khóc."

Thanh Liễu khịt khịt mũi, nàng cũng không phải là giận, chỉ là trong lòng rất ủy khuất, người này rõ ràng nói không ghét nàng, cố tình lại nghĩ ra mấy trò kỳ quái đến bắt nạt nàng. Vốn hắn thích cắn môi nàng cũng đã đủ làm khó, bây giờ lại còn, còn...

".... Huynh làm sao có thể nói như vậy."

Trong lời nói mang theo giọng mũi, nghe vào tai Lâm Trạm như nàng đang làm nũng, làm lòng hắn rung động, vội hỏi: "Nói cái gì cơ?" 

"Chính là, chính là..." Thanh Liễu có chút nói không nên lời, mặt đỏ bừng, "Muốn ta cởi quần áo..."

Lâm Trạm sửng sốt, "Bởi vì ta muốn nhìn mà."

"Huynh –" Thanh Liễu chán nản, "Thân thể nữ nhân, làm sao có thể cho người khác nhìn!" 

"Nhưng chúng ta là vợ chồng, có gì phải kiêng kị chứ?" Không phải vợ hắn hắn còn không muốn xem đâu.

[Edit] Tướng công chết trận đã trở lạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ