Chap 13: Đừng yêu nữa, crush nhây quá rồi

569 64 29
                                    


Người ta thường trông chờ điều tốt đẹp ở tương lai, sau đó không ngừng chạy về phía trước để nhìn xem rốt cuộc nó là gì. Nhưng đến khi gặp được kỳ vọng đẹp đẽ đó, cảm xúc bủa vây lấy ta lại là tầng tầng lớp lớp ký ức xưa cũ khiến ta lại chìm đắm, lại lẩn quẩn trong muôn vàn phép so sánh cùng mười vạn câu hỏi vì sao.

Có phải bây giờ anh cũng lưu luyến em, cũng muốn nhìn thấy em nhiều hơn một chút như em đã từng? Vì sao em phải đợi lâu như vậy anh mới để ý đến em?

James lặng lẽ đi về phòng, cậu không biết bằng cách nào, không biết mất bao lâu mình mới về đến phòng. Cậu cứ lê thê đi giữa đêm lạnh, với đôi mắt đã đỏ ngầu và bàn tay vẫn cứ siết chặt.

Lúc đó James đứng ở cửa chờ Net Siraphop rời đi như mọi khi. Cậu đã từng không ít lần nhìn thấy hắn đi ngang cuộc đời mình, và đêm nay cũng sẽ như thế. Khi cánh cửa này mở ra, cậu chỉ cần chạy thật nhanh vào nhà thì người bị bỏ lại sẽ là hắn, có lẽ làm thế cậu sẽ dễ chịu hơn một chút.

Lúc cậu đang nhấm nháp nỗi tủi thân của mình thì chợt nghe thấy hắn gọi cậu. "Nong James ơi", James lặng người không biết đấy là thật hay chỉ là ảo giác, cậu rụt rè quay lại thử lên tiếng trả lời.

Đúng rồi, lần này đúng rồi. Hắn vẫn ở đó, hắn đang ở bên cạnh cậu, gọi tên cậu. Nước mắt không biết từ đâu lăn xuống, chờ đợi này dường như chỉ mới đây, mà cũng có vẻ như đã lâu lắm rồi.

Nhưng cậu lại hốt hoảng bỏ chạy, bỏ chạy khỏi hiện thực đẹp đẽ như mơ đó. 

Khi cậu đi cùng trời cuối đất để tìm hắn, một chiếc bóng cũng không tìm được, lúc đó cậu nghĩ chỉ cần gặp được hắn một lần là đủ rồi. Gặp lại, thật sự đã từng gặp lại. Nhưng hắn không nhớ ra cậu, không muốn nhìn cậu một chút nào. Ngay cả bấu víu vào một danh xưng qua loa như bạn bè cũng không thể. Khi đó sự tồn tại của cậu chỉ như một vết nhơ cả đời hắn không thể xóa sạch.

James ngồi trước thềm nhà nhìn lên bầu trời đêm không một gợn mây. Rốt cuộc ông trời cuối cùng đã thương hại cậu hay là vì thời thế đã khác? Cậu sống đến thời đại này, lần đầu tiên thấy người đi trước là cậu, còn người nán lại là Net Siraphop.

---------------------------------

Net Siraphop cũng không thoải mái, hắn ghét cái cảm giác như có lông mèo cọ qua tim như thế này. Vừa khó chịu, vừa không biết phải làm sao.

Người đó không trả lời hắn, quay lưng đi một mạch, sau đó cánh cửa sắt liền đóng lại. Hắn tựa như người bị đối tượng từ chối, không còn cách nào nên cuối cùng phải ảo não ra về. Dù cách hình dung này rất sai nhưng về cảm giác khó chịu thì tương tự. Cảm giác mất mác này giống hệt như hôm hắn trở về nhà và phát hiện Chuchu đã biến mất, rất khó chịu nhưng không thể làm gì hơn.

Net Siraphop biết những lời hắn nói với James lúc nảy không phải trêu đùa, hắn thật lòng muốn thân thiết hơn với James. Nhưng vì sao lại muốn? Hắn không rõ, cái này thì hắn chưa nghĩ ra. Có lẽ vì ở bên cạnh James hắn được thả lỏng, vì James thú vị, hoặc đơn giản là hắn thấy vui vẻ khi ở bên cạnh cậu.

Mèo Trong TranhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ