Chap 52: Đều là em, cũng đều là của anh

464 46 32
                                    


James bạo dạn nắm lấy cổ tay hắn, dắt hắn đi theo mình. Đi đến một căn phòng phía sau phòng khách, James mở cánh cửa gỗ ra, bật đèn lên. Đây là lần hiếm hoi gian phòng đỏ được được bật đèn thay vì thắp nến.

Net Siraphop theo cậu vào phòng, căn phòng không khác gì phòng đọc sách, được trang trí theo phong cách hoài cổ. Trên bàn bày cả mực tàu, còn có một bức thư pháp đang viết dở. Thực sự căn phòng này rất hợp với "đại thiếu gia".

"Cái nghiên mực này, chặn giấy này, thật giống đồ của vị đại thiếu gia đó."

James đều đều giọng chứng thực lời bình phẩm của hắn: "Vẫn là chúng nó thôi."

Net Siraphop giữa chừng rụt tay về, thôi không chạm vào khối ngọc chặn giấy nữa.

"Chỗ này là thư phòng của em? Anh tưởng chỗ này sẽ giống chỗ ở của pháp sư, âm dương quái khí chứ!."

"Không phải pháp sư, không luyện bùa luyện ngải gì cả. Em đã nói rồi cơ mà!!!"

Net Siraphop lại thấy mấy xấp giấy vàng, đỏ trên bàn. Hắn cầm lên xấp giấy vàng, còn phe phẩy trước mặt trước mặt James: "Thế cái này để làm gì? Chẳng phải dùng để vẽ bùa sao?"

James ngứa mắt giật lại xấp giấy vàng từ tay hắn: "Làm chơi thôi, vẽ bùa chỉ là mấy trò con bò không đáng nói."

Em ấy gọi 9 lá bùa trấn trạch quỷ thần bất xâm đó là trò con bò!

"Còn lá bùa con mèo thì sao, hoặc là bùa dẫn đường gì đó? Cũng là trò con bò?"

"Chỉ là đồ chơi của trẻ con thôi, vốn là dùng để dỗ đám tiểu tinh linh ngủ. Ờ, là tiểu tiên ấy."

Hắn đứng yên lặng, không phản ứng gì thái quá. James nắm tay hắn, thật khó khăn hắn mới bình tĩnh lại, cậu không muốn lại để hắn cách mình quá xa.

"Những gì em sắp nói ra đây, anh nhất định phải ghi nhớ thật kỹ. Thứ nhất, em tuyệt đối sẽ không tổn hại đến anh. Thứ hai, em không phải pháp sư, cũng không dùng pháp thuật hại người. Cuối cùng, em là thần không phải yêu tinh."

Net Siraphop ghi nhớ lời cậu nói, còn đọc đi đọc lại. Điều cuối cùng, em ấy nói mình là thần?

"Tất cả những gì em nói với anh, đều là nói thật...Kể cả chuyện em không phải người."

Net Siraphop ngây ra nhưng phỗng, hắn cứng đờ người dù còn muốn hỏi rất nhiều thứ. 

Nhưng James đột nhiên đưa tay lên che mắt hắn lại:

"P'Net, anh đã nhớ kỹ lời em nói chưa?"

Net Siraphop gật đầu, nhất là điều cuối cùng, hắn đã nhớ kỹ.

"Bây giờ anh nhắm mắt lại, tự mình đếm từ 1 đến 5 rồi mở mắt ra nhé."

Hắn làm y như lời cậu, đếm từ 1 đến 5, cảm giác bàn tay che trên mắt hắn đã biến mất. Hắn từ từ mở mắt ra, không thấy James đâu nữa, nhưng trước mặt hắn là 1 chú mèo trắng trông rất quen.

Net Siraphop bàng hoàng, hắn quỳ xuống nhìn chú mèo lông trắng xinh đẹp. Hắn đưa tay ra nhưng vẫn ngần ngại không dám chạm vào nó. Dường như cảm nhận được hắn muốn chạm vào mình, mèo nhỏ chủ động đến dụi đầu vào lòng bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, chợt hắn nhìn thấy trên chóp mũi của nó có một nốt ruồi, thật giống như...

Mèo Trong TranhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ