Chap 31: Bất lực từ phía anh

495 41 42
                                    


Net Siraphop tức đến bật cười. Là ai không hiểu chuyện gì đang xảy ra hả? 

Nhóc lưu manh đối với "người đó" cố chấp như thế, thâm tình như thế. Vậy mà đối với hắn ... nói đi là đi. Đã thế hắn còn đến đây làm trò cười cho người ta xem, mà người ta thậm chí còn không muốn xem, coi bộ hắn làm phiền người ta rồi.

"Em vào nhà đi, anh về ngay đây."

James không phải kẻ vô tri vô tâm, cậu nhìn ra được sự tổn thương và mệt mỏi hằn trong từng nhịp thở của hắn. Đó là những điều người ta không nên nhìn thấy ở Net Siraphop, mà cũng không nên là loại trạng thái mà hắn có:

"Tôi vẫn cho rằng anh đã hiểu ..."

"Ngoan, nghe lời anh mau vào nhà đi, mưa to rồi." 

Hôm nay hắn đã quá mệt rồi, hắn không thể chịu thêm gáo nước lạnh nào nữa.

Vào thì vào, Net Siraphop cũng là người rất lý trí, James tin rằng hắn sẽ không làm ra chuyện gì vô lý hơn thế này nữa đâu, đây hẳn là giới hạn rồi.

"Vậy anh về cẩn thận, muốn nói chuyện nợ nần khi nào tùy ý anh, anh yên tâm, tôi sẽ trả đủ."

"Được." Hắn hít thở hơi nặng nề, cố giữ cho giọng mình không quá run rẩy: "Sau này hẳn tính, anh cũng về đây."

James gật đầu chào hắn rồi liền quay lưng đi thẳng, một lần nữa bỏ lại hắn sau cánh cổng sắt.

Hóa ra đây chính là cảm giác của người bị bỏ lại, Net Siraphop không nghĩ mình cũng có ngày hôm nay. Nhưng lần này hắn thảm quá rồi, người hắn thích vừa lạnh lùng, vừa tàn nhẫn. Sự sòng phẳng của em ấy là con dao đâm thẳng vào tim hắn, em ấy thực sự coi đoạn tình cảm này là trò chơi có vay có trả. Riêng đêm nay thôi, dưới cơn mưa này, Net Siraphop thật sự là một kẻ đáng thương.

(Annie: Khóc huhu trên Audi, trộm vía cũng đáng thương)

—---------------

-James POV-

Quãng đường ta đã đi đã quá dài, ta cho là thế.

Bắt đầu bằng dục vọng ngông cuồng của bản thân mà tồn tại, tiếp đó là tham vọng đứng lên phục thù cho thần vị, nhưng giữa đường đột nhiên có một tên ngốc nói cho ta biết rằng dục vọng và tham vọng so với lý tưởng và hoa lệ tại nhân gian không thể nào đẹp bằng. Nên sau đó ta nghĩ hay là cứ tận hưởng ý vị nhân gian đi, chấp niệm quần thần gì đấy có thể bỏ xuống rồi.

Đó là lần đầu tiên ta dính vào thứ phức tạp gọi chung là tình cảm. Đừng hỏi ta đó là kiểu tình cảm gì, ta không biết đâu, các người có thể đòi hỏi gì ở một con mèo cơ chứ!

Những ngày này ta bế quan, thả lỏng một chút, và cũng bình tĩnh nghĩ lại, hàng trăm năm nay ta sống vì lý tưởng và phó thác của người khác, là vì hắn, hay thực chất là vì ta cần một lý do để nán lại nhân gian?

Thừa nhận đi James, từ rất lâu rất lâu rồi, mi chỉ còn nhớ mình là Miêu Thần, là một trích tiên lưu lại nhân gian, mi đã không còn nhớ về mình như một chiến thần nữa rồi.

Mèo Trong TranhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ