Chap 22: Triều đại Chakri năm thứ 30 (Phần 8)

285 36 8
                                    


"IM MIỆNG HẾT CHO TA!"

Trưởng tộc Wongwisut phiền lòng nhưng hành động không hề nao núng. Ngài không lãng phí thời gian nữa mà ra lệnh:

"Triều đình đã giết đến đất của ta, lành ít dữ nhiều. Nhưng chúng ta sống nhờ đức tổ tiên Miêu tộc, tuyệt đối không thể bỏ. Thể theo ý nguyện của cả tộc, bây giờ đàn bà dắt theo trẻ nhỏ, toàn bộ chạy về phía đông theo lời của Yaran. Toàn bộ đàn ông ở lại, sống chết với quân triều đình, rửa sạch oan khuất cho Miêu tộc. Sau này chiến sự đã yên, người còn, Miêu tộc còn."

Yaran giật lấy tay cha bất bình: "Cha, chuyện này ..."

"Lệnh của ta đã truyền xuống. Ngay lập tức quay về chuẩn bị theo lời ta, chuyện ai người nấy làm, không được chậm trễ. Còn người nào sợ mình tài hèn đức mọn có thể chạy về phía đông."

Ngài Wongwisut kiên quyết, lệnh đã đưa ra tuyệt đối không rút lại. Con dân Miêu tộc đồng thuận làm theo lời trưởng tộc. Toàn bộ giải tán.

Napat lo lắng ôm chặt mèo nhỏ vào lòng, cô run rẩy hỏi cha mình: "Cha ơi ở lại là bỏ mạng, sao mà chúng ta đấu lại được quân triều đình. Cha ơi chúng ta cùng đi được không?"

"Dân ta sẽ không đồng ý. Họ muốn cùng sống cùng chết, con hiểu không! Napat, con là con gái duy nhất của ta, con nhất định phải sống. Đi đi nhanh lên."

Napat trả mèo nhỏ cho Yaran, cô ôm chặt lấy cha mình khóc nức nở:

"Không cha ơi, còn cha thì sao? Cha không thể ở lại được, cha sẽ ... Không, con không đi, con ở lại với cha."

"NAPAT! Hãy khẳng khái chạy như cái cách con chạy khỏi đàn tế thủy thần ấy, con bảo con xứng đáng được sống, con nhớ không. Đi ngay." Ngài Wongwisut dứt khoát đẩy đứa con gái bé bỏng đang khóc ngẹn ra.

Yaran đứng chôn chân trong nhà ngài Wongwisut. Hắn biết bác Wongwisut cũng không còn cách nào:

"Có anh ở lại với cha rồi. Napat hãy mang theo con mèo nhỏ này chạy trước đi."

Mèo nhỏ nghe hắn nói liền hiểu chuyện. Nó không kiềm được  nên đã biến thành hình người trước sự kinh ngạc của cha con Napat. Nhưng đã không còn thì giờ mà giải thích với họ nữa rồi.

"Ngươi nói cái gì, ngươi bảo nàng ta đem ta đi, có ý gì?" Cậu trai mặc đồ trắng cực kỳ phẫn nộ, đấm hết sức lực vào người Yaran.

"Mèo nhỏ nghe này, mi biết mà, ta không thể để cha ở lại một mình được. Huống hồ toàn bộ đàn ông Miêu tộc đều nguyện chết ở đây, trừ khi ta may mắn sống sót sau trận chiến chứ ta không thể bất nghĩa như vậy được."

Mèo nhỏ gào lên với hắn: "Vậy để nàng ta chạy một mình đi, ta ở lại với ngươi, ta liên quan gì tới nàng ta chứ."

"Mèo nhỏ, mi là người lạ, chính dân làng sẽ giết mi trước mất. Mi đừng nói với ta là mi sẽ dùng linh lực, không, mi không thể lại bị trời đánh nữa, mi còn phải tu tiên cơ mà!" Yaran tha thiết ôm lấy vai mèo nhỏ, đỏ mắt nói với cậu.

"Cha không yên tâm về Napat, bọn họ là người thân duy nhất của ta, ta chỉ có thể phó thác Napat cho mi thôi."

Hắn chợt nhỏ giọng nói chỉ vừa đủ cho mèo nhỏ nghe: 

Mèo Trong TranhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ