Chương 31: Vết sẹo

144 15 0
                                    

Thôi Thắng Triệt đứng ở hành lang nhìn Doãn Tịnh Hàn đi xa, mãi cho đến khi hình ảnh của cậu biến mất sau khúc cua cũng chưa thu hồi tầm mắt. Thôi Thắng Triệt muốn đuổi theo, nhưng đắn đo một lúc rồi vẫn bỏ qua, bởi vì khi hắn muốn ngăn cản lần thứ hai, Doãn Tịnh Hàn đã nói: "Đừng đi theo."

Giọng nói của cậu rất nhẹ, hoàn toàn không có điệu bộ không đứng đắn ngày thường, hiển nhiên giữa Doãn Tịnh Hàn và trung đoàn có một số việc riêng cần giải quyết. Thôi Thắng Triệt không ngốc, hắn biết nếu bây giờ mình đi thêm mấy bước sẽ có thể gặp được Doãn Tịnh Hàn, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn dừng lại.

Mỗi người đều có ranh giới của riêng mình, cho dù trong tương lai thật sự có ở cùng nhau cũng phải cho đối phương không gian tự do. Tuy rất muốn hiểu thêm về cậu, nhưng so với việc tự tìm kiếm, Thôi Thắng Triệt muốn Doãn Tịnh Hàn nói cho mình nghe nhiều hơn.

Vì thế hắn dừng lại, yên lặng chờ cậu trở về.

Doãn Tịnh Hàn chạy như bay, xuyên qua hành lang xây dựng bằng thủy tinh, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống khiến cho hành lang tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Trịnh Kỳ Dũng đang đứng ở giữa hành lang, bóng lưng thẳng tắp mà kiên cường, không khác gì nhiều năm về trước.

"Huấn luyện viên!"

Trịnh Kỳ Dũng dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Sao không đi luyện tập, chạy tới đây làm gì?"

Doãn Tịnh Hàn theo phản xạ lùi về sau nửa bước, sau đó mới tiến lên phía trước, ánh mắt ảm đạm, giống như đã lâu không nhìn thấy ánh sáng. Cậu hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Con có chuyện muốn nói với ngài."

Trịnh Kỳ Dũng im lặng vài giây: "Nếu con muốn nói chuyện của Tiểu Hàng thì không cần nói nữa, ta đã nghe ông nội con kể rồi."

Tay Doãn Tịnh Hàn run lên, điếu thuốc trên đầu ngón tay cũng run theo, tàn thuốc rơi xuống đất. Cậu há miệng, cảm thấy yết hầu như bị hòn đá chặn lại, không phát ra được tiếng nào.

Trịnh Kỳ Dũng nhìn Doãn Tịnh Hàn, chợt nhớ đến dáng vẻ của cậu năm đó, tuy bị ép huấn luyện chết lên chết xuống nhưng hầu như ngày nào cũng náo loạn không yên, cho dù bị trừng phạt thế nào, cặp mắt kia vẫn sáng ngời. Không giống như bây giờ, bất quá điều này chính là cái giá của sự trưởng thành, mỗi người đều phải vượt qua hết ngưỡng cửa này đến ngưỡng cửa khác, bị cuộc sống bị nhuộm hết tầng màu đến tầng màu khác, cuối cùng không còn vẻ non nớt và ngây thơ của ngày xưa nữa.

Cậu bé năm đó đã trở thành một người đàn ông cao ngất, ý chí vẫn không thay đổi, thậm chí còn ương ngạnh hơn, đủ để chống đỡ nửa bầu trời. Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Kỳ Dũng cảm thấy mình nên tự hào vì Doãn Tịnh Hàn mới phải, mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, ít nhất bây giờ nó còn sống, cho dù trên người dính đầy máu tươi.

Trình Kỳ Dũng im lặng một lát rồi bước lên.

Doãn Tịnh Hàn đứng yên không nhúc nhích, chuẩn bị đón nhận tất cả, bất kể là bạt tai hay là quyền đấm cước đá, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì. Trịnh Kỳ Dũng chỉ vỗ vỗ vai cậu: "Thông suốt rồi."

Doãn Tịnh Hàn ngơ ngẩn, chỉ nghe Trịnh Kỳ Dũng lơ đãng nói: "Quay về luyện tập đi, sau này đừng nghĩ lung tung nữa."

Doãn Tịnh Hàn không trả lời, nhìn Trịnh Kỳ Dũng rời đi không quay đầu lại, cậu đứng đờ ra một lúc rồi mới xoay người tựa vào cây cột thủy tinh, cúi đầu run run hút thuốc. Cặp mắt kia bị khói trắng che khuất, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.

[CHEOLHAN] Đặc Chủng Dong BinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ